Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1719: Kính sợ

Hai người này thoạt nhìn cũng không phải là loại đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời. So sánh với đám người âm hiểm này, Lục Châu lại thích kiểu như lão bát hơn. Tuy rằng hắn trông có vẻ là bùn nhão không trát được tường, nhưng tâm tính không tệ, đối xử với đồng môn cũng rất tốt.
Phẩm hạnh quan trọng hơn tu vi.
Lúc này, đám tu hành giả lít nha lít nhít từ hai phía kéo tới đứng sau lưng Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu, số lượng lên đến hơn vạn người.
Lương Ngự Phong lại chắp tay nói: “Lão tiên sinh, xin hãy giúp ta. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì ta cũng không làm như thế này đâu.”
Câu nói này rốt cuộc khiến Lục Châu giận dữ. Hắn nhớ tới bộ dáng lão nhân tuổi đã xế chiều của Trần Phu, vô cùng đồng cảm, lập tức quát lớn:
“Nghiệt đồ bất hiếu, sư phụ ngươi không nguyện ý gặp ngươi, nhất định là vì ngươi đã làm chuyện gì không đúng.”
“Việc này…”
Lục Châu lại gặng hỏi: “Có phải các ngươi đang chờ Trần Phu đến đại hạn hay không?!”
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu trợn trừng mắt, trong lòng kinh hãi.
Giây phút chấn kinh ngắn ngủi qua đi, Lương Ngự Phong tức giận nói: “Lão tiên sinh, vãn bối kính trọng ngươi là khách nhân của gia sư, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể nói năng lỗ mãng như vậy!”
Vân Đồng Tiếu cũng hùa theo: “Người đến vốn là khách, nhưng dựa theo quy củ của Đại Hàn, kẻ ngoại lai đến nơi này đều bị xử trảm, nếu không nể mặt gia sư thì ngươi đã đi không được!”
Lục Châu vừa lắc đầu vừa cười trầm thấp: “Chẳng trách thái độ Trần Phu lại đột nhiên thay đổi.”
Hai người nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau.
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu thay sư phụ các ngươi, giáo huấn các ngươi một trận.”
Lực lượng Thiên Tướng bám vào lòng bàn tay, Lục Châu tung ra một chưởng đánh về phía Lương Ngự Phong.
“Đại Thành Nhược Khuyết!”
Lương Ngự Phong đầy tự tin đối chưởng, nhưng chưởng ấn của Lục Châu đột nhiên xé rách không gian, trong chớp mắt đã ập vào người hắn.
Ầm!
Lương Ngự Phong như bị sét đánh, thân ảnh văng ngược ra sau ngàn mét.
Vân Đồng Tiếu chấn kinh, hư ảnh lập tức lùi về sau, phất tay ra hiệu. Hơn vạn tên tu hành giả lập tức nhào tới.
Lục Châu bay lên giữa không trung, lòng bàn tay đánh xuống. Thời Chi Sa Lậu, lực lượng Thiên Tướng!
“Định!”
Hơn một vạn người lập tức bị đình chỉ giữa không trung. Thời gian kéo dài chưa tới ba giây, Lục Châu đã đánh ra hơn vạn chưởng ấn!
Khi hiệu quả của Thời Chi Sa Lậu được giải trừ, toàn bộ đám tu hành giả kể cả Vân Đồng Tiếu đều bị đánh bay ra ngoài, rơi thẳng xuống đất.
Hoàn toàn không có sức phản kháng.
Trùng hợp là, cách đó hơn ngàn mét, Yến Mục nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân ngây ra như phỗng.
Hắn cũng có tu vi hai Mệnh Quan, có thể nhìn rõ ràng toàn bộ vạn người đều bị đánh rơi như lá rụng mùa thu, không khỏi tròn mắt. “Lục… Lục tiền bối?”
“Lương Ngự Phong?”
“Vân Đồng Tiếu?”
Hồi tưởng lại biểu hiện của Lục Châu, đầu tiên là không coi Hoa Dận ra gì, lại có thể hoàn mỹ tránh né ba chiêu của đại thánh nhân Trần Phu. Nay hơn vạn tu hành giả cùng Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu đều không chịu nổi một chiêu của hắn…
Nghĩ tới thái độ của Trần Phu, Yến Mục rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ.
“Ta hiểu rồi, chân nhân không thể nhìn tướng mạo! À không, Thánh nhân không thể nhìn tướng mạo!”
Chát!
Yến Mục vung tay tự tát mình một cái, nổi giận mắng: “Yến Mục ơi là Yến Mục, ngươi dù gì cũng là môn chủ Lạc Hà Môn, sao lại không có chút ánh mắt nào như thế? Gặp được đại thánh nhân liền mất đi lý trí, mất đi năng lực suy nghĩ và phán đoán, thật là đồ ngu xuẩn mà!”
Một cao nhân như vậy ở bên cạnh mình mà hắn lại luôn dòm ngó chỗ khác.
...
Một chiêu qua đi, Lục Châu quan sát đám người.
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu ngẩng đầu nhìn Lục Châu, kinh ngạc không thôi, cấp tốc đưa ra phán đoán:
“Là đại chân nhân nắm giữ thánh vật!”
Loại thực lực và tu vi này đã không kém gì Thánh nhân.
Lục Châu cao giọng nói: “Trần Phu sống lâu như vậy, các ngươi có tâm tư gì sao hắn có thể không biết.”
Hai người lập tức xấu hổ.
“Nể tình Trần Phu, lão phu nương tay với các ngươi. Đồng thời lão phu cũng cho các ngươi một lời khuyên.”
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu trở nên trung thực hơn rất nhiều, đành chắp tay nghe mắng. “Mời tiền bối nói.”
“Chân thành đối đãi.”
Lục Châu bỏ lại bốn chữ rồi vẫy tay. Trên không trung, Bạch Trạch mang theo khí tức điềm lành bay xuống.
Đám người tròn mắt kinh ngạc. “Bạch Trạch?!”
Lục Châu đứng trên lưng nó, vọt về phương xa. Yến Mục đứng cách đó ngàn mét vội vàng đuổi theo, dùng hết sức hô to: “Lục tiền bối, chờ ta với!”
Đáng tiếc đã chậm. Thân ảnh Lục Châu khuất vào trong mây, không thấy đâu nữa.
Lương Ngự Phong và Vân Đồng Tiếu nhìn nhau, đồng thời thở dài một tiếng.
“Chân thành đối đãi?”
“Chúng ta còn chưa đủ chân thành hay sao?” Lương Ngự Phong khó hiểu nói.
“Ta xưa nay đều thẳng thắn với sư phụ, chỉ thiếu chút móc cả tim ra!” Vân Đồng Tiếu nói.
Ánh mắt Lương Ngự Phong nhìn hắn đầy cổ quái: “Lão tứ, chỉ sợ ngươi móc ra tim đen.”
“Nhị sư huynh, đều lưu lạc tới mức này cần gì nói xấu nhau?”
Hai người thở dài nhìn đám đồng bọn cũng té đầy đất. Lương Ngự Phong vuốt ngực nói: “Người này rốt cuộc là ai, sao lại mạnh như thế?”
“Rất khó phân biệt. Cương khí có màu vàng kim, thánh vật cực phẩm có màu u lam, thủ đoạn của đại chân nhân quả nhiên không bình thường. Hầy, chúng ta bị ngăn cách quá lâu, có lẽ ngoại giới đã phát triển tới mức bỏ xa chúng ta rồi.” Vân Đồng Tiếu nói.
“Sư phụ đã ước định với Thái Hư, không thể rời khỏi nơi này. Ta buồn bực nhất là, rõ ràng trong ước định đâu có nhắc tới chúng ta, nếu cứ tiếp tục ở lì nơi này cũng chẳng phải biện pháp. Chúng ta không ra ngoài, người ta cũng sẽ tiến đến. Hôm nay chính là ví dụ tốt nhất, đừng để khi đại quân ép đến biên giới mới giật mình hối hận không kịp.” Lương Ngự Phong nói.
“Nhị sư huynh nói có lý. Hơn nữa, lỡ như ngày nào đó sư phụ không may…”
“Suỵt !”
Sắc mặt Lương Ngự Phong ngưng trọng, cau mày liếc nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy Yến Mục, hắn hạ giọng nói: “Đừng có nói lung tung.”
Vân Đồng Tiếu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận