Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1183

Khi trời sắp sáng.
Lục Châu ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, vừa rõ ràng, vừa quỷ dị.
Ngoài ra hắn còn ngửi thấy mùi bùn đất, mùi của đám phi cầm lưu lại trên không trung, mùi ẩm mốc trong không khí, mùi cây cỏ tự nhiên…
Lục Châu mở mắt, đưa tay sờ sờ mũi. “Khứu giác?”
Chẳng lẽ thần thông Thiên thư căn cứ vào năm giác quan của con người? Vậy tiếp theo chẳng phải sẽ có thần thông vị giác?
Lục Châu không biết nên khinh bỉ cái Hệ thống này thế nào nữa.
Hơn nữa hắn có toạ kỵ Bệ Ngạn, khứu giác thuộc hàng nhất lưu. Bây giờ có được thần thông khứu giác chẳng phải là hơi dư thừa?
Nhưng nghĩ lại Bệ Ngạn đang ở kim liên giới, lần này đến hồng liên giới chỉ có Đế Giang, Bạch Trạch và Cát Lượng thì không có năng lực này.
Thôi được, nhiều kỹ năng chẳng xấu mặt nào. Lục Châu tiếp tục nhắm mắt, lĩnh ngộ Thiên thư.
Cùng lúc đó, tại một sân viện đổ nát không có nóc phòng.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng: “Nhị sư đệ, gần đây ta có làm chuyện gì sai không?”
Ngu Thượng Nhung lơ lửng cách mặt đất nửa mét mở mắt đáp: “Từ khi đại sư huynh trở về Ma Thiên Các, không còn mắc sai lầm nào nữa.”
“Vậy vì sao sư phụ lại muốn ta xuất sư?” Vu Chính Hải nghĩ cả đêm cũng không hiểu được.
“Chắc vì thấy huynh đã là Thiên Giới Bà Sa, nhiều đệ tử như vậy nhưng không có một người nào khiến sư phụ bớt lo, nên mới có suy nghĩ này… Đương nhiên, cũng có thể là vì huynh hay nói xấu sau lưng người.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt cười.
Vu Chính Hải lườm hắn một cái. “Trong số các đồng môn, nào có ai không từng nói xấu sau lưng sư phụ chứ?”
“Cửu sư muội và thập sư muội.”
Lời không hợp không trò chuyện được mà!
Vu Chính Hải nhìn về phía chân trời đang hừng sáng, thở dài một hơi.
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh cần gì phải phiền não, sư phụ cũng đâu có cưỡng ép huynh rời đi… Nghĩ ngợi mấy chuyện vô dụng này, chẳng bằng lo vững chắc cảnh giới, khai Mệnh Cách. Ở đây có hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp, hai viên sơ cấp, huynh chọn trước đi.”
“Ta chưa cần, đệ hình như có thể hấp thu năng lực và sinh cơ của Mệnh Cách Chi Tâm, đệ dùng trước đi. Ta vừa ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, còn cần phải vững chắc cảnh giới, hiện tại chưa thích hợp để khai Mệnh Cách.”
“Hấp thu cả bốn viên thì nhiều lắm. Viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp này có tác dụng gia tăng lực lượng, thích hợp với đao cương.” Ngu Thượng Nhung vừa nói vừa ném viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không cự tuyệt, chụp lấy Mệnh Cách Chi Tâm.
“Đệ có lòng tin không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Đương nhiên.”
Ngu Thượng Nhung lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm màu xanh lục nhạt ra, gọi ra pháp thân cỡ nhỏ, bắt đầu hấp thu.
Ngu Thượng Nhung xác nhận mình hấp thu nhiều không có tác dụng phụ, cũng muốn nhìn xem hấp thu đủ sẽ sinh ra biến hoá về chất như thế nào, nên không hề từ chối đề nghị của Vu Chính Hải.
Tại Bạch Tháp.
Mệnh thạch của Nam Cung Ngọc Thiên dập tắt khiến thượng tầng Bạch Tháp khiếp sợ không thôi.
“Tháp chủ, chuyện này nhất định có liên quan đến Hắc Tháp. Không thể tiếp tục kéo dài như thế, chúng ta phải ra tay trước! Thừa dịp Hắc Tháp đang nội chiến, cho bọn hắn một bài học.” Một nam tử mặc trường bào nghiêm túc nói.
Phía cuối bàn nghị sự, một nữ tử có mái tóc dài màu lam nhạt tĩnh lặng như chỉ thuỷ, ngồi yên bất động, mái tóc nàng dài đến gần chạm đất.
Lại có người lên tiếng: “Có thể giết Nam Cung Ngọc Thiên thì hẳn là cao thủ. Ta hoài nghi Hắc Tháp đã cử ra không ít cao thủ đến đó.”
Mọi người gật đầu.
“Nên phái người đến đó điều tra rõ ràng thì tốt hơn. Anh Chiêu sắp xuất hiện ở Triệu Văn Quốc, lúc này mà chiến đấu với Hắc Tháp sẽ chỉ thêm bất lợi, khó lòng tranh đoạt Mệnh Cách thú.”
“Chẳng lẽ không báo thù cho Nam Cung thẩm phán?”
“Thù đương nhiên phải báo, nhưng không cần vội vã nhất thời.”
“Vẫn nên mời Tháp chủ định đoạt thì hơn.”
Mọi người lập tức nhìn về phía cuối bàn. Nữ tử kia vẫn không có biểu tình gì, ngẩng đầu nói: “Ninh Vạn Khoảnh có đây không?”
“Ninh thẩm phán đến kim liên giới điều tra việc Bạch Ngô Vệ bị giết. Hắn nói sau khi xong việc sẽ đến Triệu Văn Quốc một chuyến.”
“Ừm…” Nàng rũ mắt nhìn xuống mặt bàn. “Bằng mọi giá phải mang được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu về. Làm phiền chư vị.”
“Vâng.”
Nàng không tiếp tục nói chuyện mà chậm rãi đứng dậy, dáng người thon dài cùng mái tóc như thác nước đổ xuống khiến nàng trông vô cùng trang nhã.
Nàng đi ra ngoài đại điện.
Bạch Tháp cao ngàn trượng, xuyên qua tầng mây. Băng phong ngàn dặm, tuyết phủ đầy trời.
Đảo mắt đã qua ba ngày.
Tại Triệu Văn Quốc vẫn tối tăm mù mịt, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Thái Huyền chi lực đã đầy, Lục Châu bỗng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.
“Khứu giác mạnh lên rồi?”
Lục Châu rời khỏi phòng, lần theo mùi thơm đi tới, rốt cuộc nhìn thấy một tên Hắc Ngô Vệ đang nướng thịt ăn.
“Lục huynh.” Tiêu Vân Hoà bước tới chào hỏi.
Mùi hương trên người Tiêu Vân Hoà… thật là hôi nha. Tên này bao lâu chưa tắm rửa rồi?
Đây chính là tác dụng của Thiên thư thứ bảy?
Vốn cho rằng thần thông này là cùi bắp nhất, bây giờ xem ra cũng rất hữu dụng. Trong tu hành giới, rất nhiều người có thói quen ẩn tàng khí tức, thậm chí là dịch dung để lừa gạt người khác, nhưng mùi hương trên cơ thể mỗi người thì thường bị bỏ sót.
Lục Châu tổng kết được, khi không sử dụng khứu giác thần thông, mùi bình thường chỉ có hai loại: thơm và thối.
Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư !
Một mùi rượu thanh nhạt lành lạnh từ trên người Tiêu Vân Hoà bay tới…
Đây chính là khí tức tu hành?
Theo triết học, trên đời này không có hai mảnh lá cây nào giống hệt nhau, con người cũng thế.
Dù là hai người cùng theo một lão sư tu hành, cùng học chung công pháp, nhưng kết quả vẫn khác biệt vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận