Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1961: Qua một cửa của lão phu

Chỉ là hắn không biết vì sao Thánh Điện đã dung túng thập điện đuổi Ngũ đế đi, bây giờ lại cho phép bọn hắn trở về.
“Cuộc chiến hôm nay đã kết thúc. Bản đế sẽ đích thân đi nói với Minh Tâm. Cáo từ.” Thanh Đế xoay người.
“Chờ đã.”
Trên thiên điện chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm. Đám người nghe tiếng bèn quay đầu nhìn sang.
Lục Châu xuất hiện trên không trung thiên điện, khoanh tay quan sát đám người. Trường bào bay phất phơ trong gió, ngũ quan góc cạnh thành thục, ánh mắt thâm thuý ổn trọng.
Khí thế toàn thân không nộ mà uy.
Ngay sau đó, Lục Châu đạp không đi xuống, chậm rãi đứng ở giữa sân. “Muốn tranh chức điện thủ, phải qua được một cửa của lão phu.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều câm nín.
Nếu nói trên đời này ai hiểu đại ma đầu kim liên giới, chủ nhân Ma Thiên Các nhất thì chỉ có thể là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Mặc kệ thời gian đã trôi qua bao lâu, bọn hắn đều không quên được thân ảnh ấy.
Tràng diện lâm vào yên tĩnh.
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Châu đã cảm giác được người này không tầm thường.
Biểu tình trên mặt Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trở nên muôn màu muôn vẻ, phong phạm cao nhân biến mất không còn tung tích, Vu Chính Hải còn đưa tay lên dụi mắt, tưởng là mình nhìn nhầm.
Nhưng mà… không phải sư phụ thì còn ai vào đây?
Hai người đứng ngẩn ra tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thanh Đế mỉm cười nói: “Huyền Dặc điện từ bao giờ lại có thêm một vị cao thủ thế?”
Trong lòng Huyền Dặc đế quân có chút sợ hãi. Lão sư tự mình xuất mã để giành lại mặt mũi cho Huyền Dặc điện, bản thân hắn sao có thể yếu thế được, bèn cười nói:
“Đây là bằng hữu do bản đế quân tự mình mời đến Huyền Giáp điện.”
Trong lòng Lê Xuân đạo thánh cảm thấy kỳ quái. Người là do ta mời đến mà?
Thanh Đế khẽ gật đầu: “Khí tức trầm ổn, tu vi thâm hậu, xem ra có chút thủ đoạn.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Hai người các ngươi chơi đùa với hắn đi, để cho Huyền Dặc đế quân nhận ra chênh lệch, chức vị điện thủ kia không dễ giữ như vậy đâu.”
Thanh Đế nói xong, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn ở trong trạng thái ngây người, tựa như không nghe thấy Thanh Đế nói cái gì.
“Vu Chính Hải?”
Tiếng gọi khiến Vu Chính Hải giật mình tỉnh táo lại. Hắn vội vàng nói: “Loại… loại chuyện này giao cho sư đệ ta đi!”
Ngu Thượng Nhung cũng ngơ ngác, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Vẫn là sư huynh ra tay thì hơn.”
“Mời sư đệ.”
“Mời sư huynh.”
Thanh Đế và Huyền Dặc đế quân đều cạn lời.
Ngày thường chỉ cần có việc là bọn hắn sẽ tranh nhau mà làm, hôm nay thật kỳ quái, lại còn biết khiêm nhượng nhường nhau.
Thanh Đế nói: “Đây không giống tác phong của các ngươi.”
Vu Chính Hải bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cao giọng nói: “Kỳ thực lúc trước khi luận bàn với Trương điện thủ, ta dùng chút thủ đoạn nhỏ. Nếu đại chiến công bằng một trận, ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!”
Trương Hợp hoang mang.
Vu Chính Hải nói bổ sung: “Vũ khí này của ta tên là Bích Ngọc Đao, đã được Thanh Đế bệ hạ đưa vào Tuyết Sơn Trì tấn thăng lên hằng cấp. Ngươi dùng tay không luận bàn với ta, ta thắng cũng không anh hùng, vô cùng hổ thẹn a!”
Ngu Thượng Nhung cũng nói theo: “Ta cũng thế! Vừa rồi cùng ngươi chiến đấu ta cũng dùng vũ khí, nếu thật sự dùng tay không mà đánh, e là ta không phải đối thủ của Trương huynh. Hôm nay thắng một trận đều là nhờ may mắn, ngay cả Trương điện thủ ta cũng không bằng, sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục phân cao thấp với cao nhân khác?”
Thanh Đế vỗ vào tay vịn trên ghế, hừ một tiếng: “Trước khi đến các ngươi đâu có nói vậy? Thắng là thắng, thua là thua, liên quan gì đến vũ khí?”
Vu Chính Hải nói: “Ta cam nguyện nhận thua.”
Ngu Thượng Nhung cũng gật đầu: “Ta cũng thế.”
“Lẽ nào lại như vậy?! Bản đế cho các ngươi dùng Tuyết Sơn Trì, tốn hao tâm sức đề thăng vũ khí cho các ngươi, bây giờ lại nhận thua là thế nào?” Thanh Đế tức giận nói.
Lúc này, Lục Châu bỗng nhiên mở miệng: “Nói đi, ai trong các ngươi lên trước?”
Lời này rõ ràng là không cho phép cự tuyệt.
Vu Chính Hải suy nghĩ một chút, lắp bắp nói: “Tiền, tiền bối… ngài vừa nhìn đã biết là đại nhân vật, cần gì phải khó xử đám vãn bối chúng ta?”
Vù!
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải vung ra một chưởng.
Ầm!
Vu Chính Hải bay ngược ra sau, xoay chuyển mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Sắc mặt Vu Chính Hải biến hoá, nghi hoặc nhìn Lục Châu, thầm nghĩ chẳng lẽ đây không phải là sư phụ?
Ra tay thật hung ác.
Nhưng nhìn lại mấy lần, người trước mặt rõ ràng chính là sư phụ. Vậy vì sao sư phụ không vạch trần quan hệ giữa bọn hắn?
Mặc kệ, phải tiếp tục làm việc theo kế hoạch.
Vu Chính Hải cố nặn ra nụ cười, lúng túng nói: “Tiền bối quả nhiên hung mãnh, bội phục bội phục.”
Thân ảnh Lục Châu lại loé lên, xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải. Sau đó là tình cảnh ngược đãi thê thảm, gần như là bị đánh từ một phía.
Cả quá trình kéo dài khoảng năm phút, Vu Chính Hải rốt cuộc rơi phịch xuống đất, mặt mũi lấm lem bùn đất.
Đám người lâm vào trầm mặc.
Sắc mặt Thanh Đế trở nên khó coi. Người không mù đều có thể nhìn ra Vu Chính Hải không có chút phản kháng nào. Không phải đối phương lợi hại, mà là Vu Chính Hải hoàn toàn nhận sợ.
Một thân ngạo khí thà chết không sờn mà nay lại biến thành cái dạng này?
Huyền Dặc đế quân âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ biết nhau?
Mà Lê Xuân đạo thánh đứng bên cạnh rốt cuộc cũng bừng tỉnh, người này không phải là đồ đệ của Lục các chủ mà hắn từng nhìn thấy trong đạo trường của Trần Phu sao?!
Lê Xuân không phải kẻ ngu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn hắn đang diễn. Lúc này nhất định không thể vạch trần mà còn phải phối hợp diễn.
“Hay! Hay lắm!”
Lê Xuân vỗ tay bôm bốp khiến đám Huyền Giáp Vệ đứng gần đó giật cả mình. Ngay cả Huyền Dặc đế quân cũng trừng mắt tức giận liếc hắn một cái.
“Đến lượt ngươi.” Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung biết rõ một kiếp này không thể tránh được, hiển nhiên là sư phụ muốn nhân cơ hội này để kiểm tra thực lực của mình, bèn lấy lại bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận