Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 491

Sau khi chưởng môn Thiên Sư Đạo chết, Hoa Vô Đạo an toàn trở lại bên cạnh Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt.
Cuộc chiến vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng nên trông Hoa Vô Đạo có vẻ trắng bệch, lúc hạ xuống đất còn lảo đảo một lát mới đứng vững.
Chư Hồng Cộng đỡ lấy Hoa Vô Đạo, miệng khen ngợi không ngớt: “Lợi hại, lợi hại nha… một chiêu mai rùa biến thiên này đã làm ta mở rộng tầm mắt!”
Hoa Vô Đạo không có thời gian để ý tới trò vỗ mông ngựa của Chư Hồng Cộng, hắn tâm phiền ý loạn ngẩng đầu nhìn về phía đại điện Ma Thiên Các.
Đám tu hành giả từ từ tiến lên, chín vị trưởng lão Vân Tông thở phào như trút được gánh nặng, nhanh chóng lẫn vào trong đám người.
Lãnh La cất tiếng gọi: “Đoan Mộc Sinh, tiểu nha đầu, quay về.”
“Không về đâu.” Tiểu Diên Nhi trừng mắt nhìn đám người trước mặt.
“Lãnh trưởng lão, ông đã tiêu hao quá nhiều, mau về nghỉ ngơi đi. Ta và tiểu sư muội có thể chịu đựng được.”
Vừa nói Đoan Mộc Sinh vừa cầm Bá Vương Thương lăng không tiến về phía trước. Tiểu Diên Nhi cũng bay bên cạnh hắn.
Phi liễn trên trời lúc này đã dừng lại. “Gọi Cơ lão ma ra đây.”
Đoan Mộc Sinh giơ ngang Bá Vương Thương, khinh thường nói: “Ngươi mà cũng xứng?”
“Ta là Phong Thanh Hà của Chấn Thương Học Phái.”
Cách đó không xa, một chiếc phi liễn khác cũng phát ra thanh âm:
“Ta là chưởng môn Thà Lương của Hoành Cừ Học Phái.”
“Bần ni là Diệu Âm chủ trì Như Ý Am.”
“Ta là trang chủ Giả Viên của Thất Tinh sơn trang.”
“Ta là tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông.”
“Ta là đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn của Đoan Lâm Học Phái.”
Người đại diện của thất đại môn phái đều đã xuất hiện đầy đủ. Ngoại trừ Tuyệt Viễn đạo trưởng của Thiên Sư Đạo vừa bị bắn chết thì trên không vẫn còn sáu chiếc phi liễn đang lơ lửng được đám đệ tử vây quanh.
Mấy lần trước thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn cũng không hoành tráng như thế này.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh. “Thật to gan, năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, các ngươi thật sự cho rằng Ma Thiên Các không dám đại khai sát giới hay sao?”
Phong Thanh Hà cười ha hả nói: “Các vị có mặt ở đây, có vị nào không bị Ma Thiên Các giết chết mấy đệ tử hạch tâm đâu? Các ngươi không chỉ ra tay với thập đại danh môn mà đến người của Vân Tông cũng không buông tha. Bây giờ còn muốn nói chuyện đạo lý với bọn ta?”
“Cút con mẹ mày đi!”
Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, lại mở miệng phun ra câu chửi tục kinh điển của hắn. Bá Vương Thương huy động bắn ra từng đạo cương ấn.
Phong Thanh Hà ngồi trong phi liễn đánh ra một chưởng, hạo nhiên cương khí như dòng sông ngăn trở toàn bộ cương nhận của Bá Vương Thương.
Chuyện đã đến nước này thì lý lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chính đạo và ma đạo đã vạch mặt từ lâu, chẳng phải ngày một ngày hai.
Rốt cuộc thì vẫn phải xem xem nắm tay ai to hơn.
“Các ngươi vẫn nên gọi lão ma đầu ra thì hơn.”
Đám đệ tử thất đại môn phái gõ vũ khí xuống đất tạo thành âm thanh vang vọng cả Kim Đình Sơn.
Lãnh La ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao… đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Ma Thiên Các phải làm sao để vượt qua kiếp nạn này đây? Thấy chiến trận của đối phương như vậy, hắn không có nắm chắc mấy phần…
Nếu chỉ có mình Lãnh La thì hắn đã không do dự mà chạy trốn rồi. Đáng tiếc trận chiến này không chỉ có một mình hắn.
Đúng lúc này, đám tu hành giả bay về phía Đoan Mộc Sinh, song phương lao vào kịch chiến.
Các nhân vật quan trọng vẫn ngồi yên trên bảy toà phi liễn, không hề ló mặt, chỉ thỉnh thoảng lại đánh ra một đạo cương ấn tập kích Đoan Mộc Sinh.
Lực chú ý của cả hai bên gần như đều đặt trên người Đoan Mộc Sinh.
“Hoa Vô Đạo không thể tiếp tục chiến đấu, Lãnh La cũng chỉ còn sức giả vờ giả vịt. Hiện tại Ma Thiên Các chỉ có thể trông cậy vào đám đệ tử.”
“Chưa tới ngũ diệp, không có gì đáng sợ.”
“Ta thật muốn xem xem Cơ lão ma còn trốn tránh tới lúc nào…” Tông chủ Liễu Như Yên của Đan Tâm Tông bước ra khỏi phi liễn.
Bà ta vừa ló mặt ra, từ đỉnh Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một đạo tiễn cương nhỏ toả lam quang nhàn nhạt xé rách bầu trời bay tới.
Vù! Tiễn cương phát ra âm thanh chói tai.
Tông chủ Liễu Như Yên thấy thế, trầm giọng nói: “Ta không phải là tên Tuyệt Viễn ngu ngốc kia đâu!”
Tuyệt Viễn bị trọng thương, mà Liễu Như Yên lại đang trong trạng thái sung mãn, một mũi tiễn cương nho nhỏ sao có thể làm gì được bà ta.
Bà ta di động sang một vị trí khác, phát hiện tiễn cương kia cũng đổi hướng bay tới, tựa như đã khoá chặt mục tiêu.
Các đệ tử thất đại môn phái sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Như Yên. Bà ta nâng tay, cương khí hộ thuẫn bao bọc lấy cơ thể phát ra màu vàng kim óng ánh.
Xoẹt !
Tiễn cương xuyên qua cương khí hộ thuẫn, tiếp tục đâm xuyên qua thân thể Liễu Như Yên.
Sống lưng tên tu hành giả đứng lái phi liễn nhìn thấy cảnh này đã lạnh ngắt. Liễu Như Yên mở to mắt nhìn về phía Ma Thiên Các.
“Liễu tông chủ!”
“Liễu tông chủ, người có sao không?”
Tốc độ mũi tiễn cương quá nhanh, Liễu Như Yên còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng nó đã bị nó đâm xuyên thủng lồng ngực.
“Thần xạ thủ Hoa Nguyệt Hành của Ma Thiên Các?”
“Không có khả năng! Nàng ta không thể nào mạnh như vậy!”
“Khốn kiếp, Ma Thiên Các lại dám bắn lén!”
Bắn lén thì thế nào? Ma đạo bắn lén có gì lạ đâu? Đám người Ma Thiên Các âm thầm oán giận.
“Hoa cô nương quá tuyệt!” Phan Trọng vỗ tay tán dương.
“Cút! Không biết nói chuyện thì im mồm lại.” Chu Kỷ Phong lập tức vỗ đầu hắn.
Ầm!
Liễu Như Yên rơi xuống,
Đệ tử của thất đại môn phái đều ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các. Kẻ bắn lén này chỉ bắn ra một mũi tiễn cương nhỏ đã có thể xuyên thủng lồng ngực Liễu Như Yên, không cho bà ta lấy một cơ hội xuất thủ!
Bọn hắn sao có thể không sợ hãi! Cảm giác lo âu thấp thỏm lập tức lan tràn trong lòng thất đại môn phái.
Ngay lúc đó, ở sâu trong rừng cây chợt xuất hiện một đạo kim quang. Một tiễn cương tráng kiện toả ra kim quang chói mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ông!
Tiễn cương bắn ra với tốc độ cực hạn, đến mức âm thanh cũng phải biến dạng. “Xuất thủ!”
Cung tiễn thủ cường đại không chỉ phải biết tìm vị trí tốt để che giấu bản thân mà còn phải biết cách xác định vị trí của cung tiễn thủ đối địch.
Mũi tiễn cương tráng kiện kia gần như đã mang theo toàn bộ hy vọng của thất đại môn phái, lao vụt từ trong rừng cây bắn về phía đông Ma Thiên Các.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn theo mũi tiễn cương. Ma Thiên Các vốn đang một mảnh tối đen bỗng chốc được kim quang trên tiễn cương rọi sáng. Đám người rốt cuộc cũng trông thấy một vị lão giả dáng vẻ thản nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận