Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1319

Lục Châu tiếp tục bay về phía trước... đến bên cạnh phù văn thông đạo.
Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy phù văn thông đạo, lập tức kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là phù văn thông đạo của hắc liên giới?"
"Thanh liên giới." Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai: cời lời.
"Ngươi có biện pháp nào có thể hoàn toàn phá hủy phù văn thông đạo không?" Lục Châu hỏi.
"Sau khi phá hủy vẫn có thể dễ dàng khôi phục. Biện pháp tốt nhất chính là phong bế nó, để phía bên kia không cách nào câu thông với nguyên khí nơi này là đủ." Tư Vô Nhai tiến lại gần phù văn thông đạo.
"Không cần gấp gáp như vậy."
Một khi phong bế phù văn thông đạo, chẳng khác nào nói cho đối phương biết nơi này đã bị phát hiện. Cách tốt nhất chính là giữ nó lại, tìm ra kẻ xâm lấn trước.
Từ lời đối thoại của Tần Mạch Thương và tên thuộc hạ, có thể suy ra nơi bọn hắn ở có một loại quy củ nào đó, không thể dễ dàng đi tới nơi này.
Tư Vô Nhai gật đầu: "Sư phụ có dự định bắt được chuột trước mới phong bế phù văn thông đạo?"
Lục Châu khẽ nói: "Về thôi."
Hai người đạp không bay xuống chân núi, không ở lại Vân Sơn mà về thẳng kinh đô.
Chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu mặc niệm khứu giác thần thông, lần theo mùi hương trên đỉnh núi tuyết, bao trùm phương viên trăm mét... nhưng không tìm được mùi hương đó.
Trên đời này không tồn tại hai chiếc lá giống hệt nhau, mùi hương cũng thế, mà ký ức về mùi hương luôn tồn tại vĩnh cửu trong ký ức con người.
Thần thông lại bao trùm phương viên ngàn mét… vẫn không có. Phương viên vạn mét cũng không khá hơn. Thậm chí khi thần thông bao trùm toàn bộ hoàng thành, mùi hương đó vẫn không xuất hiện.
Lục Châu thu hồi thần thông.
Không tìm thấy con chuột này, Lục Châu không có cách nào yên tâm đi khai thông Mệnh Quan. .
Phía bắc Vân Sơn, trên đỉnh núi tuyết.
Lão giả lưng còng từ trên không trung hạ xuống, cánh mũi giật giật. Lão nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện ra mục tiêu cần tìm.
Lão giả lấy từ trong ngực áo ra một cái ngọc bàn. Khi điều động nguyên khí, ngọc bàn toả ra quang mang yếu ớt.
Lão giả lưng còng cầm ngọc bàn bay về phía hàn đàm, quang mang trên ngọc bàn dập tắt.
"Thanh Thiền Ngọc..."
Ngọc bàn có thể cảm ứng được phương hướng của Thanh Thiền Ngọc, nhưng đáng tiếc khí tức quá mức yếu ớt. Lão giả lưng còng xoay người lại, quang mang trên ngọc bàn lại loé lên yếu ớt, lúc sáng lúc tắt.
Lão cất ngọc bàn vào ngực áo, nhìn về hướng hoàng thành, khẽ nói: "Tiểu nhân vật, ta thích trò chơi mèo vờn chuột."
Lão quay đầu nhìn thoáng qua vị trí phù văn thông đạo, thầm nghĩ, người này lấy đi Thanh Thiền Ngọc mà lại không phá hủy phù văn thông đạo?
Không bao lâu sau, lão giả lưng còng rời khỏi ngọn núi tuyết.
Khi bay trên không trung, lão giả lưng còng cảm giác được ngọc bàn có chút rung động, bèn lấy nó ra. Ngọc bàn lơ lửng trước mặt hắn, toả ra quang mang lập loè, rung động dần trở nên kịch liệt.
"Quả nhiên ngươi vẫn không nhịn được."
Thanh Thiền Ngọc là thánh vật ẩn chứa sinh cơ phong phú. Ai có thể nhịn được mà không hấp thu?
"Hút bao nhiêu, ta sẽ bắt ngươi nôn ra bấy nhiêu."
Lão giả lưng còng khống chế ngọc bàn lao về phía kinh thành. Tốc độ phi hành trên không trung nhanh như sao băng, vạch qua bầu trời đêm.
Kinh đô hoàng thành, Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu đang không ngừng hấp thu sinh cơ bên trong Thanh Thiền Ngọc.
Thanh Thiền Ngọc toả ra quang mang, từng sợi khói xanh dung nhập vào trong hơi thở rồi tiến vào kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải, tràn ngập trong tất cả bộ vị trên thân thể.
"Trong Thanh Thiền Ngọc đến cùng có bao nhiêu sinh cơ?"
Hắn hấp thu hồi lâu cũng không thấy cạn. Trên giao diện Hệ thống hiển thị tuổi thọ đã vượt quá hai ngàn năm.
"Thanh Thiền Ngọc không hổ là thánh vật có năng lực tương tự Mệnh Cách Chi Tâm, có thể đề thăng hạn mức tuổi thọ cao nhất."
Lục Châu bắt đầu tăng tốc thu nạp, đồng thời thôi động Tử Lưu Ly.
Nguyên khí trong kinh mạch nhanh chóng vận chuyển, làn khói xanh trở nên dày đặc hơn rất nhiều, toàn bộ được hấp thu vào hơi thở của Lục Châu.
Bảng tuổi thọ bắt đầu tăng nhanh.
tăng 500!
tăng 300!
tăng 600!
Sinh cơ bành trướng nằm ngoài dự liệu của Lục Châu.
"Nếu có thứ này, chẳng phải Thẻ Nghịch Chuyển sẽ hoàn toàn biến thành đồ phế thải sao?"
Lục Châu có thể làm như Tần Mạch Thương, dùng Thanh Thiền Ngọc đi tìm sinh cơ rồi lưu trữ bên trong, lại thông qua Thanh Thiền Ngọc để chuyển đổi và hấp thu vào cơ thể.
Quá trình hấp thu cứ thế kéo dài tới tận một canh giờ.
Đan điền khí hải rốt cuộc truyền đến cảm giác bành trướng, Lục Châu mới ngừng lại.
Hắn nhìn xuống giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 1.861.500 ngày, tương đương 5.100 năm, tuổi thọ nghịch chuyển là 600 năm.
"Năm ngàn năm..."
Không ngờ một món Thanh Thiền Ngọc nhỏ bé thế này lại có lượng sinh cơ dồi dào đến thế.
"Xem ra lai lịch của Tần Mạch Thương không đơn giản."
Khi đó Lục Châu nên quả quyết dùng thẻ đạo cụ lấy mạng hắn, không cho hắn cơ hội trở về. Kẻ này có thiên phú tương đối cao, thế lực sau lưng lại cường đại, nếu để mặc cho hắn trưởng thành thì e rằng sẽ trở thành hậu hoạn.
Bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước mới là cách làm chính xác nhất.
Rắc !
Thanh Thiền Ngọc đột nhiên rơi xuống đất, thanh quang tiêu tán.
"Hả?"
Lục Châu chú ý thấy lớp bên ngoài của Thanh Thiền Ngọc bị tróc ra rồi biến thành bã vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận