Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1650

“Chuyện gì thế? Khách quý nào đến mà phải cho lui toàn bộ đệ tử?”
“Ngay cả các chân nhân khác cũng không có được loại đãi ngộ này nha.”
Đám đệ tử lăng không giữa không trung, nghị luận ầm ĩ.
Một tên đệ tử bay tới trước mặt Nguyên Lang hỏi: “Nguyên Lang huynh, đây thật sự là mệnh lệnh của chân nhân?”
Nguyên Lang nhíu mày: “Ngươi đang chất vấn ta giả truyền mệnh lệnh?”
“Không không không, ta chỉ là hiếu kỳ muốn biết người đến là ai, sao lại đáng giá để chân nhân đối xử như vậy.”
“Đừng hỏi lung tung, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được. Ta chỉ có thể nói, phải kính sợ người này, tuyệt đối không được trêu chọc.” Nguyên Lang đáp.
Đám người tròn mắt. Không nói thì thôi, nói như vậy càng khiến bọn hắn hiếu kỳ hơn.
Dưới sự giám sát của Nguyên Lang, các đệ tử trong đạo trường Nam Sơn cấp tốc dọn dẹp hiện trường, chỉ để lại một số người hầu và nha hoàn trên vân đài.
Nửa canh giờ sau, đám người Lục Châu được đệ tử Tần gia dẫn đường bay tới.
Nguyên Lang nói: “Bảo bọn hắn nhanh lên. Những người khác cùng ta đến cung nghênh tiền bối.”
“Vâng.”
Một tên đệ tử bay đi, những người còn lại lăng không khom người hành lễ: “Cung nghênh Lục lão tiên sinh.”
Lục Châu quan sát đạo trường Nam Sơn, nơi này thanh tĩnh, một mặt tựa núi một mặt nhìn ra sống, đúng thật là một đạo trường có vị trí cực tốt.
Nguyên Lang nói: “Lão tiên sinh, đạo trường này là Tần chân nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”
“Tốt lắm.”
“Còn có một số người hầu và nha hoàn ở lại hầu hạ, nếu ngài còn cần gì xin cứ phân phó.” Nguyên Lang nói.
“Không cần, bảo bọn hắn rời đi đi.”
Lục Châu dự định sử dụng Trấn Thọ Thung tại nơi này, người bình thường sẽ không cách nào chịu nổi.
Nguyên Lang gật đầu: “Vâng.”
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau. Hơn vạn đạo kiếm cương và đao cương đang tranh đấu sống mái, một đường bay tới nơi này.
Nguyên Lang thấy thế, lập tức giật nảy mình, giận dữ nói: “Tiểu Chu, tiểu Ngũ, không được hồ nháo!”
Hai tu hành giả trẻ tuổi tên Tiểu Chu và Tiểu Ngũ sửng sốt nhìn Nguyên Lang. Tiểu Chu nói:
“Nguyên Lang sư huynh đừng ngăn cản, chúng ta sắp phân thắng bại rồi!”
Tiểu Ngũ cũng nói: “Mới vạn đạo đao cương, còn chưa đủ đâu!”
Hai người lại tranh đấu kịch liệt.
Nguyên Lang tức giận đến hàm răng run lập cập, vừa định ra tay thì Lục Châu đã ngắt lời: “Không sao, chúng ta đi.”
“Vâng.” Nguyên Lang lập tức dẫn theo bốn mươi tám kiếm khách và đám người Ma Thiên Các bay về phía đạo trường Nam Sơn.
Tiểu Chu và Tiểu Ngũ càng đánh càng kịch liệt.
Lục Châu cảm thấy đạo trường vốn là dùng để tu luyện, tu vi hai người này không tệ, lại đang luận bàn, không cần thiết phải cắt ngang làm gì. Suy cho cùng hắn là người có tu dưỡng, có tố chất, sẽ không làm ra những chuyện dã man phách lối.
Khi đám người chuẩn bị đáp xuống vân đài, đao cương và kiếm cương đầy trời cũng lướt tới.
Nguyên Lang cực kỳ hoảng sợ. Nếu mạo phạm lão tiên sinh thì hậu quả không ai chịu nổi đâu.
Lục Châu chậm rãi xoay người, hăng hái nhìn đao cương và kiếm cương đang nở rộ giữa bầu trời, chợt nói: “Thú vị.”
Nguyên Lang đầu đầy dấu chấm hỏi?
Hắn không khỏi mộng bức. Nhìn thứ này mà ngài cũng thấy hứng thú?
Lục Châu xoay người nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Bọn hắn giống như các ngươi khi còn nhỏ.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lộ vẻ xấu hổ.
Tiểu Diên Nhi thò đầu ra nhìn hai người kia đang đánh nhau đến đỏ mặt tía tai, hồn nhiên nói: “Đại sư huynh và nhị sư huynh khi còn trẻ cũng thích đánh nhau như vậy ư?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều câm nín.
Lục Châu thở dài một tiếng, trong đầu tràn đầy hồi ức.
“Tạo nghệ về đao kiếm của đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi không ai có thể so sánh, từ nhỏ đã luôn muốn phân cao thấp với nhau.”
Vu Chính Hải nói: “Khiến sư phụ nhọc lòng.”
Ngu Thượng Nhung cũng khom người không nói.
Nguyên Lang len lén thở phào một hơi, thì ra lão tiên sinh nhìn thấy bóng dáng đồ đệ mình.
Vạn đạo kiếm cương và vạn đạo đao cương bay ngang đỉnh đầu mọi người.
Tiểu Chu vui vẻ nói: “Nguyên Lang sư huynh mau nhìn này, ta đã có thể khống chế vạn đạo đao cương!”
Tiểu Ngũ hừ một tiếng: “Ta cũng khống chế vạn đạo kiếm cương đây, có gì đặc biệt hơn người!”
Phanh phanh phanh… Đao cương và kiếm cương va chạm.
“Sư huynh có thể khống chế bao nhiêu đạo đao cương kiếm cương?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Vu Chính Hải lộ vẻ kiêu ngạo đáp: “Không đáng nhắc tới, trong trạng thái cực hạn chỉ khống chế được năm trăm vạn đạo.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười thản nhiên: “So với đại sư huynh thì ta không nhiều hơn bao nhiêu, chỉ có sáu trăm vạn đạo.”
Vu Chính Hải cạn lời.
Hắn lườm Ngu Thượng Nhung một cái, đệ cứ khoác lác đi!
Bốn mươi chín kiếm khách âm thầm tặc lưỡi, bọn hắn cũng tu kiếm đạo, đương nhiên biết hàm nghĩa của con số này, trên mặt đều hiện vẻ không thể tin được.
Nguyên Lang nói: “Thì ra tạo nghệ của hai vị huynh đài cao như thế, bội phục bội phục.”
“Quá khen.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Tần chân nhân cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được ngàn vạn đạo kiếm cương.” Nguyên Lang nói.
Đám người bỗng nhớ đến một bàn trong Hàm Dương thành.
Nguyên Lang lập tức nói bổ sung: “Lão tiên sinh có thể nhẹ nhõm điều khiển ngàn vạn đạo kiếm cương, ngự kiếm khắp toàn thành, năng lực khống chế này đã vượt xa Tần chân nhân.”
Trên không trung, âm thanh va chạm ngày càng kịch liệt.
Vu Chính Hải quan sát một lúc, rốt cuộc không chịu nổi, lớn tiếng nói: “Người dùng đao, ngươi lui lại ba mươi mét, khống chế đao cương không nên quá chú trọng chi tiết, nam nhân dùng đao phải bộc phát lực lượng, đại khai đại hợp, dùng lực phá vạn pháp!”
Tiểu Chu nghe vậy lập tức gật đầu, thân ảnh loé lên lùi về sau đúng ba mươi mét, đao cương cực lớn bổ xuống, kiếm cương bị đánh nát.
Sắc mặt Tiểu Ngũ vô cùng khó coi, liên tục lùi về sau.
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt nhắc nhở: “Kiếm không phải đao, cần gì dùng sở đoản của mình để chống đỡ sở trường của người khác. Hắn rút lui, sao ngươi không tiến lên?”
“Vâng.”
Tiểu Ngũ lấp loé bay về phía Tiểu Chu, đánh ra kiếm cương. Hai người lại quấn lấy nhau, Tiểu Chu rơi vào thế hạ phong.
Vu Chính Hải nói: “Hắn áp sát thì ngươi lui!”
“Vâng.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Hắn lui thì ngươi phải áp sát.”
Tiểu Chu Tiểu Ngũ không ngừng biến chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận