Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1569

Lục Châu liếc nhìn Thác Bạt Hoành: “Không cần để ý tới thể diện của lão phu. Nếu ngươi đã là người chủ trì thì đừng khiến người khác chê cười.”
Thác Bạt Hoành lau mồ hôi trên mặt nói: “Lão tiên sinh nói rất đúng.”
Tần Nhân Việt gật đầu: “Thôi được.” Hắn xoay người nhìn đám đông xung quanh.
Lúc này, Minh Thế Nhân lại nói xen vào: “Triệu Dục, Tần chân nhân không có mặt ở Ngung Trung. Ngươi là người trong vương thất, nên đem mọi thứ ngươi chứng kiến nói cho Tần chân nhân biết để có quyết định công bằng.”
Tần Nhân Việt lúc này mới nhìn về phía Triệu Dục: “Thì ra là Triệu công tử.”
Triệu Dục nói: “Ta cũng muốn nói nha, nhưng người ta không tin, ta còn có cách nào?”
Tần Nhân Việt cau mày: “Ngay cả lời của vương gia mà cũng không tin?”
Nghe vậy, đám người Thác Bạt gia tộc đồng loạt cúi đầu.
Thác Bạt Hoành lập tức xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, trước đó chúng ta không dám tin chân nhân đã cưỡi hạc về tây. Lời Triệu công tử nói đương nhiên là chúng ta tin rồi!”
Tần Nhân Việt gật đầu: “Vậy làm phiền Triệu công tử.”
“Không dám.” Triệu Dục cười nói.
Triệu Dục, nhi tử thứ hai mươi ba của Tần Vương, vừa sinh ra đã được phong làm vương gia, thường được gọi là Triệu công tử. Nội đấu trong vương thất không lan đến Triệu Dục, hắn là một vương gia không có dã tâm, bởi vì thích kết bạn bốn phương nên các mối quan hệ rất rộng, cũng có chút thanh danh.
Triệu Dục một năm một mười kể lại những gì mình đã chứng kiến trong Ngung Trung cho Tần Nhân Việt nghe.
Khi nói đến đoạn Thác Bạt chân nhân bị Thiên Ngô dùng Thiên Hồn Châu đánh trọng thương, trực tiếp bắn xuyên khôi nô, sắc mặt Thác Bạt gia tộc lập tức khó coi.
Triệu Dục cũng rất thành thật không hề giấu giếm, thậm chí việc Thác Bạt Tư Thành cấu kết với Diệp Chính để giết Lục Châu cũng miêu tả rất rõ ràng.
“Thác Bạt chân nhân có hai mươi Mệnh Cách, tự cho mình là vô địch nên quá xem thường Thiên Ngô, lại càng không ngờ tới Trấn Nam Hầu là trượng phu của Thiên Ngô. Trấn Nam Hầu đào rễ rời khỏi mặt đất, dùng thế công điên đảo âm dương trấn áp Thác Bạt chân nhân, giáng hắn xuống một cấp! Trấn Nam Hầu cũng vì vậy mà cạn kiệt sức lực.”
“Một màn này đến bây giờ ta vẫn không quên được.”
“Cũng may có Lục các chủ ở đó triền đấu với Thiên Ngô. Theo lý thuyết, Thác Bạt chân nhân có thời gian thở dốc, hẳn là có thể sống sót. Nhưng trước thủ đoạn lôi đình của Lục các chủ, khi ngài vừa đánh bại Thiên Ngô xong, Thác Bạt chân nhân lại cùng Diệp chân nhân đánh lén Lục các chủ!”
Đám đệ tử Nhạn Nam Thiên và người Thác Bạt gia tộc đều sững sờ, đứng yên không nhúc nhích. Ngay cả Tần chân nhân cũng nghiêm túc lắng nghe, lộ vẻ chờ mong với phần tiếp theo.
Triệu Dục nói: “Các vị đoán xem thế nào?”
“Lục các chủ vừa xoay người lại, lòng bàn tay như thiên, năm ngón tay như phong, áp trụ Thác Bạt chân nhân, ầm một cái, Thác Bạt chân nhân… không còn một Mệnh Cách nào!”
Minh Thế Nhân móc móc lỗ tai, cảm thấy có chút xấu hổ. Rõ ràng Triệu Dục kể là sự thật khách quan, nhưng nghe lại có vẻ mơ hồ thế nào.
Tần Nhân Việt hỏi: “Vậy Diệp chân nhân thì sao?”
“Nói thì chậm mà tình hình lúc đó rất nhanh, Diệp chân nhân đánh lén, phá không bay tới thi triển Đạo lực lượng, đối chưởng với Lục các chủ…”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng lực lượng cách biệt quá xa, Diệp chân nhân không tài nào địch lại, toàn thân bị bắn ngược ra ngoài, mất ngay một Mệnh Cách!”
Nói tới đây, Triệu Dục có vẻ tức không nhịn được, bắt đầu phát biểu quan điểm cá nhân:
“Nếu như là ta, ta đã lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng có lẽ tại ta không lĩnh hội được suy nghĩ của chân nhân… Bọn hắn không lui mà còn tiến tới, gọi các đệ tử đến vây công. Bọn hắn đã quên mất một thuộc hạ đắc lực khác của Lục các chủ Lục Ngô!”
“Lục Ngô thân cao đến mấy trăm trượng, đạp không xoè ra chín đuôi, thi triển lực lượng băng phong, miểu sát các đệ tử dưới cấp bậc chân nhân!”
Nói đến đây, Triệu Dục cảm thấy nhiệt huyết sôi trào bèn ngẩng đầu nhìn trời, nói sinh động như thật: “Hoàng giả hàng lâm, ai dám không phục?”
Không khí trên vân đài như bị kìm nén, bọn hắn dường như quên mất mình có thể hô hấp.
Triệu Dục nhiệt huyết sôi trào, nhưng đám người Nhạn Nam Thiên và Thác Bạt gia tộc lại cứng đờ như bị tưới một chậu nước lạnh đến thấu xương.
Triệu Dục liếc nhìn đám người, phát hiện sắc mặt bọn hắn cực kỳ khó coi, mới nhận ra mình đã biểu hiện quá hưng phấn rồi. Chân nhân qua đời, hẳn là phải tỏ ra bi thương mới đúng.
“Hầy, ta tin rằng lúc đó hai vị chân nhân hồ đồ nhất thời mới đưa ra quyết định như thế. Hai vị chân nhân đều là người ta ngưỡng mộ và kính sợ, không ngờ được… không ngờ được mà!”
Triệu Dục khom người nói với Tần Nhân Việt: “Phần tiếp theo, thiết nghĩ ta không cần phải nói thêm nữa.”
Hắn cao giọng nói bổ sung:
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với mỗi lời ta nói. Nếu các ngươi còn không tin thì có thể tự đi tìm bằng chứng. Hơn nữa, Phạm chân nhân cũng có mặt tại đó, các ngươi có thể đến hỏi.”
“Phạm chân nhân cũng có mặt?” Tần Nhân Việt cau mày hỏi.
“Thác Bạt chân nhân có được Thiên Hồn Châu, nghĩ là mình vô địch liền ra tay với Phạm chân nhân. Phạm chân nhân bèn bóp nát ngọc phù truyền tống tập thể, chạy mất… à không, rời đi.” Triệu Dục nói.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Triệu Dục lùi về vị trí cũ.
Trái lại biểu tình trên mặt đám người Nhạn Nam Thiên và Thác Bạt gia tộc đều ngưng trọng vô cùng.
Tần Nhân Việt nói: “Sự tình cũng đã rõ ràng.”
Hắn đi tới giữa vân đài, nhìn về phía đám người Thác Bạt Hoành:
“Tu hành giới mạnh được yếu thua, Thác Bạt chân nhân làm sai trước, gặp phải kết cục như vậy cũng là gieo gió gặt bão, các ngươi có phục không?”
Thác Bạt Hoành ngồi liệt xuống đất. Đám đệ tử sau lưng hắn hoàn toàn sụp đổ, không ai nói nên lời.
Đám người rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Thác Bạt Hoành mới nói: Mời Tần chân nhân làm chủ.”
Tần Nhân Việt xoay người nhìn về phía Diệp Duy: “Diệp chân nhân cũng là như thế. Diệp trưởng lão, các ngươi còn nghi vấn gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận