Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1581

Nơi xa, Tần Nhân Việt ném thi thể Tần Đức xuống đất, chắp tay nói: “Lục huynh, cũng may Tần Đức chưa gây ra sai lầm lớn. Đáng tiếc là hắn đã chết rồi, không cách nào bồi tội với ngươi.”
Lục Châu nói: “Chuyện này tốt nhất đừng để xảy ra nữa.”
“Lục huynh yên tâm.” Tần Nhân Việt đáp.
Lục Châu bay về phía phi liễn. Đám người Ma Thiên Các tuần tự bay theo.
Tần Nhân Việt đột nhiên nói: “Lục huynh, hay là đến đạo trường của ta đàm đạo?”
“Có chuyện gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Tần Nhân Việt nói: “Hiện tượng mất cân bằng đang tăng lên, thanh liên giới trông như bình thản nhưng kỳ thực cũng rất lo lắng. Gần ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên xảy ra mất cân bằng, mà cũng là lần nghiêm trọng nhất. Trước đây cân bằng giả sẽ nhúng tay, nhưng lần này lại không có lấy một người xuất hiện.”
Lục Châu nghĩ tới Lam Hi Hoà.
Chẳng phải nàng ta vừa mới nhúng tay vào việc của Bạch Tháp đó sao? Nhưng lời này hắn không thể nói.
Lục Châu hỏi: “Ngươi rất e ngại cân bằng giả?”
“E ngại thì không hẳn, chỉ là trên đời này rất khó có ai kháng cự được cân bằng giả… 30.000 năm trước phía đối diện xuất hiện một vị chân nhân kinh tài tuyệt diễm, rốt cuộc vẫn bị cân bằng giả mang đi.” Tần Nhân Việt nói.
“Chân nhân kinh tài tuyệt diễm?”
“Đáng tiếc ta không có qua lại với hắn, chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp mặt. Nói tới cũng thật trùng hợp, hắn cũng họ Lục.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Ly nghe vậy, hai mắt toả sáng, rất muốn nói một câu ‘xa tận chân trời gần ngay trước mắt’, nhưng nghĩ tới lời Lục Châu dặn dò bèn nhịn xuống, gật đầu nói: “Người này quả thật kinh tài tuyệt diễm.”
“Ngươi biết hắn?” Tần Nhân Việt hỏi.
Nhan Chân Lạc cười nói: “Lục chân nhân chính là tổ tiên của Lục Ly.”
“Tổ tiên?”
Trong lòng Tần Nhân Việt chấn kinh. Ma Thiên Các đúng là ngoạ hổ tàng long! Trước có cao thủ giết chết Tần Đức, sau lại có hậu duệ của chân nhân.
Bản thân Các chủ lại có thể chiến thắng chân nhân, đánh bại cao thủ đẳng cấp Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô.
“Hảo hán không nhắc tới chuyện quá khứ.” Lục Ly kiêu ngạo nói.
“Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.” Tần Nhân Việt đáp.
Lục Châu hỏi: “Cân bằng giả có rất nhiều?”
“Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, một phương thiên địa có ít nhất một cân bằng giả, bọn hắn đến từ Thái Hư, chưởng khống thiên địa. Một khi có nhân tố nào xuất hiện ảnh hưởng đến sự cân bằng, bọn hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tiêu trừ những nhân tố này.”
“Thái Hư rốt cuộc ở đâu?” Minh Thế Nhân nói.
Tần Nhân Việt lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ có thể khẳng định là Thái Hư chắc chắn có tồn tại.”
Lục Châu nói: “Hôm nay lão phu còn có việc, ngày khác trò chuyện tiếp.”
Tần Nhân Việt lộ vẻ luyến tiếc. “Được, vậy ngày khác trò chuyện.”
Bốn vị trưởng lão Diệp Duy đồng loạt đi tới, chắp tay đưa tiễn.
Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Diệp Duy, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Đa tạ Lục các chủ.”
Lục Châu xoay người bay vào phi liễn, đám người Ma Thiên Các bay lên đáp xuống boong tàu. Phi liễn quay đầu bay về phương xa.
Lúc này, bốn vị trưởng lão mới thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất.
Tần Nhân Việt nhìn đám người Diệp Duy rồi nói: “Tuy ta và Nhạn Nam Thiên bất hoà, nhưng Diệp Chính đã chết, sau này mâu thuẫn giữa chúng ta xem như xoá bỏ.”
Đám người Diệp Duy và các đệ tử Nhạn Nam Thiên trầm mặc không nói. Tại thời điểm này không bỏ đá xuống giếng đã là đáng quý.
Tần Nhân Việt không lưu lại, mang theo thi thể Tần Đức và đám đệ tử Tần gia rời khỏi Nhạn Nam Thiên.
Trên bầu trời, phi liễn đang phi hành với tốc độ thần tốc.
“Lão tiên sinh, chuyện của Nhạn Nam Thiên đã được giải quyết, ngài không cần gấp gáp trở về bí ẩn chi địa, hay là đến chỗ ta làm khách đi?” Triệu Dục nói.
“Nhà ngươi? Hàm Dương Thành?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Ách… ta không ở đô thành.” Triệu Dục nói, “Nhưng mà đi Hàm Dương cũng được, ta cũng có một phủ đệ ở đó.”
Trong lúc đang nói chuyện, Lục Châu bỗng nghe tiếng Hệ thống thông báo !
[Ting ! được 105.050 người lễ bái, thu hoạch 105.050 điểm công đức.].
Đột nhiên thu hoạch được nhiều điểm công đức như vậy, quả là ngoài ý muốn. Lục Châu đột nhiên suy tư…
Tiếp theo có lẽ hắn phải mang các đồ đệ còn lại đến Thiên Khải Chi Trụ khác để thu được tán đồng, tựa như Minh Thế Nhân được Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung tán đồng, tốc độ tu hành tăng mạnh.
Nhưng không thể trông đợi vào may mắn được, chỉ một quái vật như Trấn Nam Hầu đã vô cùng khó đối phó, ngay cả Thác Bạt Tư Thành hai mươi Mệnh Cách còn không là đối thủ.
Trước khi đến đó, phải tích lũy thật nhiều điểm công đức mới được.
“Thôi được, vậy thì đi đô thành một chuyến.” Lục Châu nói.
Triệu Dục mừng rỡ chắp tay: “Đa tạ lão tiên sinh nể mặt.”
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Ngươi không có mưu đồ gì khác đó chứ?”
Triệu Dục lúng túng nói: “Ta đúng là có một yêu cầu quá đáng.”
“Trên đời không có bữa trưa miễn phí. Sư phụ, gia hoả này không đáng tin, hay là để đồ nhi dạy dỗ hắn một trận?” Minh Thế Nhân nói.
Thái độ của Minh Thế Nhân rất khác thường. Lục Châu hiểu rõ Minh Thế Nhân, hắn không phải là người làm việc lỗ mãng, đây là phong cách của Đoan Mộc Sinh mà.
“Không được hồ nháo.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân đành trừng mắt liếc Triệu Dục một cái.
Triệu Dục nói: “Minh huynh đừng tức giận… Thật không dám giấu giếm, mẫu thân của ta mắc một loại quái bệnh, quanh năm đều phải nằm liệt giường không dậy nổi. Mấy năm nay bệnh tình càng lúc càng trở nặng, y sư nói chỉ có Hoả Liên, Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham trong bí ẩn chi địa mới trị được bệnh này. Ba loại đồ vật này cực kỳ trân quý, ta sợ có một đám chuột muốn ăn vụng. Nếu lão tiên sinh có thể đến hàn xá làm khách, mẫu thân ta xem như được cứu rồi.”
“Thật chứ?” Minh Thế Nhân nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.
“Nếu ta dám nói láo, ông trời cứ phạt ta chết không có chỗ chôn, sinh nhi tử không có lỗ đít!”
“Coi như ngươi lợi hại. Ta tin.” Minh Thế Nhân nói.
Phi liễn điều chỉnh phương hướng chậm rãi bay về phía đô thành Đại Cầm.
Lục Châu hỏi: “Ngươi đến từ vương thất mà còn sợ chuột sao?”
“Không ngại bị lão tiên sinh cười chê, trong vương thất, ngươi càng trung thành người ta càng không tin ngươi. Hầy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận