Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1311

Phanh!
Tinh Bàn phát ra âm thanh kẽo kẹt rung động. An Sắt bị đánh bật ra sau, va vào một tảng đá khiến tảng đá nứt toác.
An Sắt lại lần nữa vọt tới, lưu lại từng đạo tàn ảnh, tấn công Lục Châu tới tấp.
“Phật Tổ kim thân.”
Phanh phanh phanh…
An Sắt cứ điên cuồng tấn công, thậm chí còn huy động trường kiếm trong tay.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn trở kiếm hồng cấp.
Cứ thế kéo dài một đoạn thời gian… Cho đến khi tốc độ của An Sắt giảm hẳn, hắn hổn hển lui lại một bước, nhìn Lục Châu bằng ánh mắt không cam lòng.
Lục Châu hỏi: “Đủ chưa?”
Trương công công, Lục Thiên Sơn và đám đại nội cao thủ đang quan chiến đều trừng to mắt không thể tin nổi.
“Không đủ! Vĩnh viễn cũng không đủ! Trả Mệnh Cách cho ta!”
An Sắt trầm giọng gào thét, dùng kiếm đâm tới. Hắn đã mất đi lý trí, không còn năng lực suy tính như trước.
Lục Châu đột nhiên vung tay áo xuất chưởng.
Liên tục năm chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh về phía An Sắt, hệt như đòn tấn công lúc nãy của chính hắn. Phanh phanh phanh phanh phanh.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
Năm tiếng thông báo vang lên, ngũ liên chưởng kết thúc.
Đám người nhìn đến ngây ngốc.
Đại nội cao thủ mà bọn hắn thần tượng bấy lâu lại ngã xuống đơn giản như thế… An Sắt nằm yên dưới đất không nhúc nhích.
Trước điện Vạn An Cung lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu không nhìn An Sắt nữa mà quay đầu hỏi: “Còn không dẫn đường?”
“Vâng, vâng…” Trương công công giật mình tỉnh táo lại, tấm lưng không biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Thiên Sơn cũng nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi.
Đám người đi về phía Vạn An Cung.
Khi đi ngang qua người An Sắt, Lục Thiên Sơn nhìn hắn, khẽ thở dài nói:
“Mất ba trăm năm, ngươi từ một Mệnh Cách tấn thăng lên mười Mệnh Cách, vốn là thiên tài. Nhưng chỉ trong một hơi thở, từ mười Mệnh Cách lại trở về không Mệnh Cách, ngươi có cảm thấy hối hận không?”
Phốc !
An Sắt dũng sĩ phun ra một ngụm máu, bàn tay tóm lấy vạt áo dưới chân Lục Thiên Sơn, run rẩy hỏi:
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Lục Thiên Sơn lắc đầu đáp: “Lục các chủ Ma Thiên Các.”
Tư Vô Nhai không cảm thấy kinh ngạc mà đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng hỏi:
“Sư phụ, vì sao không giết hắn?”
“Để hắn sống, hắn sẽ thống khổ hơn là được chết.” Lục Châu đáp.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Hắn tự xưng là thiên tài, người lấy đi Mệnh Cách của hắn quả thật còn dày vò hắn hơn là cái chết. Nhưng mà… để hắn sống cũng tốt, sư phụ An Sắt từng đến Thái Hư, có lẽ chúng ta có thể hỏi ra được vài điều.”
Lời này nhắc nhở Lục Châu, khi gặp hoàng đế phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Trương công công bị doạ đến mức đi đường mà toàn thân cứ run bần bật tựa như một lão nhân sắp về chầu trời.
Lục Thiên Sơn nhanh chân đuổi theo sau.
Đến trước cung điện, Trương công công theo thói quen dừng bước, vừa định há miệng hô một tiếng ‘Lục tướng quân yết kiến’, nào ngờ Lục Châu lại phất tay áo đi thẳng vào đại điện.
“Việc này… không được, không được đâu…” Trương công công gấp đến muốn khóc.
Tư Vô Nhai đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Trương công công, ngươi ngu thật hay là giả ngu thế? Đến bây giờ ngươi còn không minh bạch là ai nên đến gặp ai sao?”
Lục Châu đi thẳng vào đại điện.
Lục Thiên Sơn nghe được cũng gật đầu đồng tình. Đôi bên đã vạch mặt, dựa vào cái gì còn phải để ý tới tôn nghiêm và địa vị hoàng đế của đối phương?
Trong đại điện, Mục Nhĩ Thiếp đang chơi đồ vật gì đó trên tay.
Vừa xoay người lại đã thấy Lục Châu và Lục Thiên Sơn đi thẳng vào giữa điện, phía sau còn có Trương công công mặt mũi nghẹn ngào.
Mục Nhĩ Thiếp lập tức nhướng mày quát: “Lục Thiên Sơn, ngươi thật to gan!”
Lục Thiên Sơn đứng thẳng lưng nói: “Bệ hạ, thần có việc muốn gặp mặt ngài.”
“Ngươi còn biết tự xưng là thần? Người này là ai?” Giọng Mục Nhĩ Thiếp vang vọng trên đại điện.
Tròng mắt Lục Thiên Sơn khẽ chuyển, trời xui đất khiến, hắn đột nhiên nói:
“Bệ hạ, đây là tổ tông của Lục gia ta.”
Đã muốn ôm đùi thì phải làm cho tới, mặc kệ thật giả! Hiện tại Lục gia đang lâm nguy, chỉ cần có đại thụ để dựa vào thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Huống chi Lục các chủ và Lục chân nhân gần như được đúc ra từ một khuôn, bái tế tổ tiên chẳng phải cũng là vì mong được tổ tiên che chở cho hậu nhân sao?
Lục Châu nhíu mày. Tư Vô Nhai cũng nhíu mày.
Trương công công thì há to miệng nhìn Lục Thiên Sơn. Đùa quá lố rồi nha!
Lục Châu đương nhiên hiểu rõ Lục Thiên Sơn đang muốn bám víu vào mình. Mà Lục Thiên Sơn cũng biết lần này Lục các chủ tới là vì muốn ra mặt cho Lục gia.
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp nhíu mày nhìn Lục Thiên Sơn, sau đó quan sát những người đi cùng hắn, cuối cùng nhìn đến gương mặt Lục Châu…
Mục Nhĩ Thiếp đột nhiên hốt hoảng, lảo đảo lui về sau một bước. Trương công công vội vàng tiến lên đỡ lấy Mục Nhĩ Thiếp.
Hành động này khiến Tư Vô Nhai chú ý.
Mục Nhĩ Thiếp đứng thẳng người dậy, đẩy Trương công công ra. “Trẫm không sao.”
Hắn nhìn từ Lục Châu đến Lục Thiên Sơn, gằn giọng nói: “Lục tướng quân, ngươi cho rằng trẫm là đồ ngu?”
Lục Thiên Sơn giả vờ nói: “Sao bệ hạ lại nói như vậy?”
Đúng lúc này, đại nội cao thủ bên ngoài Vạn An Cung chen chúc ùa vào, chắn ở lối đi. Ba tầng ngoài và ba tầng trong đều là đại nội cao thủ, bao bọc toàn bộ đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận