Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1340

Chư Hồng Cộng hét lớn một tiếng, gọi ra toà pháp thân cao 45 trượng, phía sau lưng pháp thân có một kim hoàn được mười một mảnh liên diệp bay vòng quanh, kim quang toả ra chói loá cả mắt.
Trong mắt nam tử tràn đầy kinh hãi, thất thanh nói: “Đây là pháp thân gì?”
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng mười một mảnh kim diệp thật sự rung động vô cùng.
Chư Hồng Cộng đạp đất lao tới, quyền cương va chạm với kiếm cương.
Nam tử vẫn còn đang ngây ngốc, trong nhận thức của hắn, chỉ có cường giả mười hai Mệnh Cách mới mở được thập nhất diệp. Tên mập này… có vấn đề!
Phanh phanh phanh.
Hơn ngàn đạo quyền cương ập đến trước mặt nam tử, hai người còn lại lập tức tham dự vào cuộc chiến. Pháp thân kim sắc đánh bay cả hai văng ra xa.
“Pháp thân cũng có thể động?”
Hai người bay mấy chục mét mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình, trong lòng kinh hãi không thôi.
Chư Hồng Cộng như mãnh hổ, không ngừng tung quyền về phía nam tử cầm đầu, kiến trúc xung quanh bị phá hủy, tia lửa văng tung toé.
Nam tử không thể không gọi ra Tinh Bàn chắn trước người.
Lục Ly nhìn mà kinh ngạc. Thập nhất diệp lại có thể đánh ngang tay với Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách?
Hơn nữa rõ ràng Chư Hồng Cộng còn chưa khống chế pháp thân thuần thục. Với tình hình này, hắn có thể chiến thắng cả ba người chứ chẳng đùa.
Nam tử kháng trụ đến mệt mỏi, rốt cuộc lăng không trên bầu trời hô lớn:
“Dừng tay!”
Hai tên Thiên Giới Bà Sa cũng bay đến đứng bên cạnh hắn.
Nam tử quan sát Chư Hồng Cộng rồi nói: “Thì ra là cao thủ. Ta tên Vương Siêu, các hạ rốt cuộc là ai?”
Chư Hồng Cộng tức giận nói: “Lão tử vừa nói đó thôi, lão tử chính là người Ma Thiên Các!”
Vương Siêu nhíu mày nói: “Ma Thiên Các? Bớt có nói dối đi. Ngươi có làm vậy cũng không chiếm được tiện nghi gì. Chờ Lục các chủ đến, tất cả mọi người chỉ còn con đường chết.”
Hắn cảm thấy tranh đoạt với Chư Hồng Cộng chẳng có ý nghĩa gì.
Chư Hồng Cộng quả thật chưa từng nghe nói đến Lục các chủ nào.
Có lẽ do màu sắc của kim liên và hoàng liên khá giống nhau nên đối phương cũng không nhận ra thân phận hắn.
“Tên mập lùn chết tiệt, tốt nhất đừng đi theo bọn ta. Chúng ta đi thôi.”
Ba người không lưu lại mà bay về phía xa.
Mập còn có thể chịu được!
Nhưng dám mắng ta lùn?
Chư Hồng Cộng đạp không bay lên, lập tức đuổi theo.
Lục Ly vội vàng nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”
Nhưng Chư Hồng Cộng không thèm để ý tới, toàn thân bắn vọt như lưu tinh.
Lục Ly trầm giọng nói: “Các đệ tử hạch tâm của Hồng Giáo đi theo ta! Cao thủ đại nội cũng cùng đi!”
“Vâng!”
Lục Ly dẫn đầu, mang theo mấy trăm cao thủ hoàng liên tới đồng loạt bay đi.
Vương Siêu một đường bay nhanh.
“Lão đại, hắn đi theo chúng ta.”
“Nếu muốn chết như vậy thì thành toàn cho hắn. Lát nữa hành động theo kế hoạch.” Vương Siêu nói.
“Lão đại, hình như quốc sư lại truyền tin.”
“Làm việc phải biết phân nặng nhẹ, lúc này phải xử lý chuyện trước mắt đã.”
“…Vâng.”
Ba người hạ xuống đứng trên ngọn cây. Tốc độ của Chư Hồng Cộng rất nhanh, bởi vì chưa quen với lực lượng này, hắn phải thắng mấy lần mới miễn cưỡng dừng lại thân hình.
Vương Siêu cố nén cười nói:
“Tên mập lùn chết tiệt này, ngươi dám đuổi theo bọn ta thật?”
“Ngươi nói lại lần nữa?”
“Tên mập lùn chết tiệt, tên mập lùn chết tiệt…”
Kỳ thực Chư Hồng Cộng không hề lùn chút nào, lại còn khá cao, chủ yếu là vì Vương Siêu quá cao nên nhìn ai cũng thấy lùn.
Chư Hồng Cộng tức giận muốn phát điên.
Vương Siêu cười nói: “Các ngươi đừng nhúng tay, xem ta tra tấn hắn thế nào.”
“Được, lão đại, tốc chiến tốc thắng.”
“Yên tâm.”
Vương Siêu bay vọt về phía Chư Hồng Cộng, kiếm trong tay không ngừng huy động, tốc độ nhanh hơn hẳn lúc ở trong hoàng cung.
Chư Hồng Cộng cả kinh tránh né, thỉnh thoảng lại giơ quyền sáo lên ngăn cản. Song phương lao vào kịch chiến, cương khí phát tiết khắp nơi.
“Chỉ có chút bản lãnh này cũng dám đuổi theo ta?”’.
Đòn tấn công của Vương Siêu rất lăng lệ, kiếm cương lượn vòng bắn ra tứ phía, pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao 45 trượng xuất hiện.
Năng lượng phát tiết chấn Chư Hồng Cộng bay ngược ra sau.
Đúng lúc này, Lục Ly dẫn theo đông đảo cao thủ bay tới.
Chư Hồng Cộng vội vàng nói: “Hay là lần sau đánh tiếp đi nha…”
Nói xong hắn quay đầu muốn đi.
“Ồ, sao không phách lối nữa đi? Ngươi đi không được.”
Thân hình Vương Siêu lấp loé, vừa ra tay chính là đại thần thông, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Chư Hồng Cộng, một kiếm đâm tới.
Ầm!
Chư Hồng Cộng nâng song quyền đón đỡ, lại bay ngược ra sau, khí huyết cuồn cuộn.
“Không rảnh chơi đùa với ngươi.” Vương Siêu ném trường kiếm đi, hai tay chập lại, nguyên khí quanh thân hợp thành một thể, dưới chân xuất hiện đồ án bát quái.
Đây là kiếm quyết của Đạo môn, hắn muốn ra sát chiêu.
Chư Hồng Cộng lui lại mấy bước, nhưng kiếm thế đã thành, toàn bộ kiếm cương hoá thành long quyển, mang theo lực lượng như dời non lấp biển đánh tới.
“Ta sắp xong đời.”
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Ly đuổi tới quát to: “Lão Chư, gọi ra Tinh Bàn!”
Chư Hồng Cộng ồ một tiếng, song quyền theo bản năng vạch một đường.
Nhưng thứ xuất hiện không phải Tinh Bàn mà là kim hoàn sau lưng pháp thân.
Kim hoàn vừa hiện ra, kiếm cương đầy trời rơi xuống. Phanh phanh phanh !
Toàn bộ kiếm cương đều bị kim hoàn đón đỡ.
Chư Hồng Cộng thấy thế mừng rỡ nói: “Ta đúng là mạnh hơn rồi!”
Vương Siêu nhướng mày: “Nhưng ngươi vẫn phải chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận