Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 616

Thiên tài Nho môn Tả Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nói: “Ai đang thi triển Tuyệt Thánh Khí Trí?”
“Tô Thánh? Cổ Nhất Nhiên?”
Bốn vị trưởng lão nhíu mày.
Tả Ngọc Thư lắc đầu đáp: “Với bản sự của hai người bọn hắn không thể nào tung ra được chiêu thức có uy lực mạnh như vậy.”
“Là Lưu Qua?”
“Cũng không thể là Lưu Qua, tuổi tác của hắn đã cao, sắp đối mặt với đại nạn thọ mệnh.” Tả Ngọc Thư nói.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã đoán được chủ nhân của chưởng ấn là ai.
Cùng lúc đó trong đại điện.
Sau khi Lục Châu thi triển Tuyệt Thánh Khí Trí, Lưu Qua và Cổ Nhất Nhiên giật mình nhìn ra ngoài đại điện.
Cùng là Tuyệt Thánh Khí Trí nhưng chiêu của Các chủ Ma Thiên Các hoàn toàn nghiền ép Tô Thánh.
Trầm mặc thật lâu, Lưu Qua mới ức chế nội tâm kinh ngạc mà nói: “Cơ huynh bớt giận, hai người bọn họ theo ta đến đây, toàn bộ sai lầm đều do một mình ta gánh chịu.”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Đây chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi. Nếu không vì nể mặt ngươi thì hắn đã bị đánh tan thành tro bụi.”
“Cơ huynh cần gì phải tức giận như thế?” Lưu Qua không thể lý giải.
Lục Châu nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Đồ nhi của lão phu mới vào Ngưng Thức cảnh, theo lời ngươi nói, chẳng lẽ lão phu phải khoanh tay đứng nhìn?”
Trong lòng Lưu Qua khẽ động. Đã nhiều năm như vậy, không ngờ tính tình Cơ Thiên Đạo vẫn táo bạo như trước, vẫn luôn luôn bao che khuyết điểm cho người của mình.
Nhưng Lưu Qua không thể hiện ra ngoài mặt mà cao giọng nói: “Tô Thánh, dập đầu bồi tội với nha đầu này.”
Mệnh lệnh truyền ra khỏi đại điện, rơi vào trong tai Tô Thánh.
Tô Thánh cố nén khí huyết lăn lộn trong người, chưởng ấn này đủ để hắn phải nằm dưỡng bệnh một đoạn thời gian. Chênh lệch lớn tới mức hắn hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Tô Thánh nhịn đau gian nan bò dậy, một lần nữa quay trở vào đại điện Ma Thiên Các.
Lưu Qua không nhìn hắn, Tô Thánh không thể không bước tới quỳ xuống trước mặt Hải Loa.
Hắn vừa quỳ, Hải Loa lập tức chân tay luống cuống chạy đến nấp sau lưng Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân cười hỏi: “Tiểu tổ tông cũng biết sợ hãi à?”
“Không sợ…” Hải Loa nói cứng.
“Nếu là cửu sư muội chắc sẽ giơ chân đá hắn một đạp. Lá gan của muội vẫn còn hơi nhỏ.” Minh Thế Nhân nói.
Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đều rất giỏi tra tấn người khác, chỉ khác ở chỗ Hải Loa nhát gan hơn Tiểu Diên Nhi.
Tô Thánh còn chưa kịp nói gì, Lục Châu đã xua tay. “Nơi này là Ma Thiên Các chứ không phải hoàng cung, đừng đem lễ tiết trong cung ra đây.”
Lưu Qua gật đầu, tán thành nói: “Tô Thánh, còn không mau tạ ơn Cơ huynh?”
Tô Thánh xoay người sang nói với Lục Châu. “Đa tạ Cơ tiền bối thủ hạ lưu tình.”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Nếu chịu nghe lời khuyên của ta từ sớm thì bây giờ đâu có thế này.”
“Tứ tiên sinh dạy phải.” Mặt Tô Thánh đỏ tới mang tai.
Tục ngữ có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ. Nhưng Lục Châu đánh một chưởng này không chỉ không nể mặt Lưu Qua mà còn chế nhạo thêm hai câu.
“Cơ huynh cần gì phải tức giận như vậy…” Lưu Qua chậm rãi nói.
“Lão phu không có thời gian tranh cãi với ngươi.”
Nói đoạn Lục Châu vẫy tay với Hải Loa. Hải Loa ngoan ngoan đi đến bên cạnh.
Lục Châu vươn tay bắt mạch nàng rồi mở to mắt hỏi: “Ngưng Thức?”
“Sư phụ, ta đã tiến vào Ngưng Thức cảnh.”
Tuy khó tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Lục Châu gật gù nói: “Không tệ.”
Hải Loa lộ vẻ mặt vui mừng.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng mà, ai dạy ngươi dùng âm ngự khí?”
Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi không có dạy tiểu sư muội… có thể là lão bát dạy.” Đúng sai không quan trọng, chủ yếu phải phủi sạch tay cái đã.
Hải Loa vội giải thích: “Sư phụ, là do con tự nghĩ ra.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên mặt đầy vẻ hoang mang và sửng sốt.
Vừa rồi Tô Thánh còn tưởng nàng là cao thủ ẩn nấp khí tức, bây giờ xem ra nàng chính là một con gà mờ đang bắt đầu tu hành! Mà hắn đường đường là đại cao thủ bát diệp lại la hét muốn luận bàn với một tu hành giả nho nhỏ như nàng. Việc này hắn thật không muốn nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng thấy xấu hổ muốn chết!
Lục Châu dặn dò: “Việc tu hành phải tránh vội vàng xao động, trước phải chăm chỉ tu hành, chuyện dùng âm luật ngự khí thì sau này hãy nói.”
“Đồ nhi đã biết.” Hải Loa ngoan ngoãn đáp.
Lục Châu nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Qua. “Lão tứ, mang Hải Loa ra ngoài.”
“Vâng.” Minh Thế Nhân lập tức dẫn Hải Loa rời khỏi đại điện.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, dù gì bọn hắn cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, hẳn là không cần ra ngoài chứ nhỉ?
Không ngờ Lưu Qua lại nói: “Ra ngoài.”
“Vâng.” Cổ Nhất Nhiên đứng dậy, phất tay ra hiệu với đám thị vệ.
Chỉ trong chốc lát, đại điện chỉ còn lại hai người Lục Châu và Lưu Qua.
“Nói đi, có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Lưu Qua thở dài một tiếng. “Năm tháng chẳng buông tha ai, đảo mắt đã mấy trăm năm… Ta tới đây chỉ để hỏi Cơ huynh một vấn đề.”
Lục Châu không nói gì.
“Cơ huynh rốt cuộc đã tấn thăng lên cửu diệp hay chưa?”
Khi nói ra câu này, hai mắt hắn sáng rực, đôi mắt nhuốm đầy tang thương tập trung tinh thần nhìn Lục Châu.
Đại điện cực kỳ yên tĩnh.
“Vì sao lại có nghi vấn này?” Lục Châu hỏi.
“Cơ huynh còn nhớ vị cao nhân thần bí kia không?”
“Ngươi thích thừa nước đục thả câu như vậy thì xin mời đi về, lão phu không có thời gian lãng phí với ngươi.”
Nói xong Lục Châu đứng lên.
Hệ thống thăng cấp còn hai tháng nữa mới xong, một chưởng vừa rồi đã dùng mất một phần lực lượng phi phàm, Lục Châu cần thêm thời gian khôi phục, làm sao có thời gian vờ vịt với Lưu Qua.
Lưu Qua có chút ngoài ý muốn, vội vàng nói:
“Vị cao nhân thần bí kia đến từ Bắc Cương, sau đó đi khắp các lãnh thổ dị tộc và Đại Viêm…”
Lục Châu nhớ tới tên Lan Ni từng mang theo cỗ quan tài đến Ma Thiên Các. Hắn dừng bước, chắp tay nói: “Nói vào trọng điểm.”
“Hoàng thất Đại Viêm có thể sừng sững không ngã là vì từng được cao nhân thần bí trợ giúp rất nhiều… Trước khi rời đi hắn từng để lại một lời khuyên, hắn nói đừng có ý đồ xung kích cửu diệp, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận