Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1729: Điều tra kẻ sau màn

“Ngươi đứng chờ ở đây, lão phu đi một lát sẽ trở lại.”
Vù!
Lục Châu men theo Thiên Khải Chi Trụ bay vút lên không trung. Dựa vào nó sẽ không sợ bị mất phương hướng.
Lát sau, Lục Châu lại cảm nhận được nguyên khí mỏng manh và áp lực gia tăng, gió thổi vù vù bên tai hắn.
Càng bay lên cao, nguyên khí lại càng khô kiệt, áp lực càng lúc càng lớn. Lục Châu phải sử dụng nguyên khí trong đan điền khí hải.
“Rốt cuộc là ai có thể tạo ra Thiên Khải Chi Trụ kinh người thế này?”
Bay thêm một lúc nữa, rốt cuộc cũng tới khu vực chân không, Lục Châu quyết định dừng lại. “Tiếp tục bay lên sẽ rất nguy hiểm.”
Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng. Oanh!
Chưởng ấn va chạm vào Thiên Khải Chi Trụ tạo thành một vết lõm, nhưng không lâu sau vết lõm đã biến mất.
“Càng lên cao càng rắn chắc?” Lục Châu âm thầm giật mình.
Lục Châu đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ. Nếu Thiên Khải Chi Trụ đứt đoạn, liệu có phải Thái Hư sẽ trở lại nhân gian không?
Lục Châu đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn, toàn bộ chạm vào Thiên Khải Chi Trụ xong đều biến mất.
Vù!
Trong giây lát xuất hiện trên không trung ngàn mét, áp lực xung quanh ập tới, hắn rốt cuộc nhìn thấy một viên ngọc toả sáng rực rỡ. Lục Châu lấy Tử Lưu Ly của mình ra, đẩy về phía viên ngọc.
“Đi!”
Tử Lưu Ly toả ra quang mang chói mắt, mà viên ngọc kia cũng toả sáng như nhật nguyệt. Trong khoảnh khắc, hắc ám bị xua tan, quanh minh tái hiện trong bí ẩn chi địa.
Lục Châu gọi ra Phật Tổ kim thân để kháng trụ áp lực từ bốn phương tám hướng, tiếp tục lăng không chờ đợi Tử Lưu Ly trở về.
Tần Nhân Việt đứng chờ bên dưới, căng thẳng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui không ngừng.
Thái Hư, phía trước Thánh Điện.
Đám tu hành giả đã đứng chờ thật lâu. Lát sau, trong Thánh Điện truyền ra thanh âm: “Chuyện của Cửu Trảo Hắc Ly đã điều tra xong chưa?”
Một tu hành giả khom người nói: “Đã phái người mang theo Băng Long đi vào Ngung Trung, sau đó đến Đại Hàn điều tra, hiện tại hắn vẫn chưa trở lại.”
“Thánh nữ đâu?”
“Hi Hoà thánh nữ hẳn là còn đang trên đường đi.”
Vừa nói xong, Lam Hi Hoà và nữ hầu từ xa bay lướt tới.
Đám tu hành giả vừa hâm mộ vừa kính sợ, tránh ra nhường nàng lối đi.
Lam Hi Hoà bình thản nhìn về phía Thánh Điện nói: “Lam Hi Hoà tham kiến Điện chủ.”
“Miễn lễ.”
“Ta đang điều tra chuyện của Cửu Trảo Hắc Ly, còn chưa rõ hung thủ là ai.” Lam Hi Hoà nói thẳng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Ngay cả thánh nữ tự mình đến Ngung Trung cũng không tra ra được gì.
Điện chủ Thánh Điện không tức giận mà nói: “Vậy thì tiếp tục tra đi.”
Lam Hi Hoà gật đầu. “Ta còn có một chuyện không rõ.”
“Mời nói.”
“Trọng Minh Điểu lý ra nên nghe theo lời ta, vì sao lại tự mình rời đi cùng Dương Liên Sinh?” Lam Hi Hoà hỏi.
Nghe vậy, đám người càng thêm nghi hoặc, không rõ nàng muốn làm gì.
“Chuyện này Âu Dương tiên sinh đã tra rõ ràng, là do Trọng Minh Điểu, Dương Liên Sinh và Nhạc Kỳ tự tiện rời đi. Bọn hắn đã nhận được trừng phạt thích đáng, cùng Hoả thần Lăng Quang đồng quy vu tận.”
Lam Hi Hoà cau mày.
Vậy vì sao đồ đệ Lục các chủ lại xuất hiện ở Trọng Minh Sơn? Nếu không có người chỉ đạo phía sau, ở đâu ra chuyện trùng hợp như vậy?
Lam Hi Hoà lại nói: “Trọng Minh Điểu luôn luôn phục tùng mệnh lệnh của ta, sẽ không vô duyên vô cớ rời đi.”
“Ý của ngươi là?”
“Có người ở sau lưng thao túng chuyện này, ta yêu cầu điều tra rõ ràng.” Lam Hi Hoà chém đinh chặt sắt nói.
Một tu hành giả nghe vậy bèn lên tiếng: “Ngươi nói vậy có khác gì chống lại Âu Dương tiên sinh đâu?”
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Ta tán đồng kết quả điều tra của Âu Dương tiên sinh, ý của ta là muốn tra rõ kẻ chủ mưu sau màn đã sai sử Trọng Minh Điểu. Không thể để kẻ này ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Nàng nói năng có khí phách khiến đám người không thể phản bác.
“Ta đồng ý với cách nói của thánh nữ.”
“Ta cũng đồng ý.”
Từng tu hành giả giơ tay lên tán thành. Lát sau, trong Thánh Điện truyền ra thanh âm:
“Vậy làm theo lời thánh nữ nói đi.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, Cán Cân Công Chính ở phía sau đám người đột nhiên ‘két’ một tiếng, nghiêng xuống một đoạn lớn.
Đám tu hành giả kinh ngạc quay đầu lại. Từ xưa tới nay, hiện tượng mất cân bằng đều khiến Cán Cân Công Chính chậm rãi nghiêng đi, duy trì trong thời gian dài dằng dặc.
Nó chưa bao giờ bị lệch nhanh như vậy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trận pháp của Cán Cân Công Chính có dị động, hẳn là nhân tố phá hỏng cân bằng đã xuất hiện.”
Vù. Một thân ảnh mặc hắc bào xuất hiện phía trên không trung. Đám người lập tức trở nên yên tĩnh.
Hắc bào thân ảnh mỉm cười nói: “Hay là để ta đi xem một chút?”
Thánh Điện lâm vào trầm mặc.
“Lão Khương, loại chuyện nhỏ nhặt này để cho bọn hắn làm đi.” Trong điện truyền ra tiếng nói của Điện chủ.
Hắc bào thân ảnh gật đầu: “Cũng được. Nếu cần thì cứ nói, ta sẽ đi.”
Thân ảnh biến mất.
Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung phát ra tiếng vang oanh động, đại địa rung lên, đất trời như muốn nứt toác.
Lúc này Tử Lưu Ly rốt cuộc hấp thu xong, bay vọt như một ngôi sao băng trở về trong tay hắn.
Lục Châu mừng rỡ vô cùng, không kịp cảm thụ biến hoá của nó đã cấp tốc bay vọt xuống dưới, xuyên qua mê vụ, xuyên qua phong đao.
Rốt cuộc Tần Nhân Việt đứng dưới mặt đất cũng nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên rồi thở phào nói: “Lục huynh!”
Trở lại nơi có tầm nhìn, có không khí, Lục Châu như cá gặp nước, điều khiển thiên địa chi lực vọt tới chân Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu gật đầu nói với Tần Nhân Việt: “Về thôi.”
“Được.”
Hai người liên tục sử dụng đại thần thông, thân ảnh lấp loé cấp tốc lao về phía phù văn thông đạo.
Trên Ma Thiên Các.
Đông Các hoàn toàn yên tĩnh. Ngu Thượng Nhung đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào phòng sư phụ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Sao sư phụ còn chưa trở về?
“Nhị tiên sinh, đại tiên sinh trở về rồi.” Phan Trọng nói.
“Đã biết.”
“Tâm tình đại tiên sinh có vẻ không tệ…”
Ngu Thượng Nhung muốn đáp lại thôi, hắn trầm mặc thở dài một tiếng, bay đi xa hơn mười mét mới quay đầu nói:
“Cái chết của lão thất đả kích huynh ấy rất nhiều. Sau này ở trước mặt huynh ấy đừng bao giờ nhắc lại ba chữ Tư Vô Nhai nữa.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận