Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2146: Một chiêu diệt vạn vật

Trên bầu trời, Mạnh Chương mở to mắt như hai vầng nhật nguyệt, tiếng rồng ngâm vang vọng giữa đất trời. Đám hung thú kia lập tức dừng lại, sợ hãi nhìn về phía Mạnh Chương.
“Thanh Long Mạnh Chương?!” Đám tu hành giả Thái Hư kinh ngạc hô lên.
“Mạnh Chương là thiên chi tứ linh, vì sao lại nghe theo mệnh lệnh của Ma Thần? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta chắc chắn sẽ không tin.”
Một tiếng gầm đã khiến đám hung thú quay đầu chạy về phía Mê Vụ Sâm Lâm. Mạnh Chương hoá thành hình dạng nam tử, chậm rãi đáp xuống trước mặt Lục Châu. “Bản thần chỉ cần làm thế thôi?”
“Vậy là được rồi.”
“Bản thần sẽ có chỗ tốt gì?”
“Không liên quan lão phu.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Nam Cung Vệ hỏi chấm?
Hắn nghe đến ngây ngốc, loại thần minh này chỉ cần động ngón tay là đám bọn hắn chết không có chỗ chôn, vẫn nên ngoan ngoãn đứng ở một bên hóng thì hơn. Dù sao có Cơ tiền bối là chỗ dựa, hắn đã có thể đứng thẳng lưng.
Ứng Long từ xa bay tới trong hình thái con người, tặc lưỡi nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy, cùng lắm thì ta dẫn ngươi đến vực sâu tu hành, ta nhớ lúc trước vì chữa trị Thiên Khải Chi Trụ nên ngươi đã tổn thất không ít tu vi nha?”
“Vực sâu? Có thể giúp khôi phục tu vi?” Mạnh Chương nghi hoặc hỏi.
“Bảo đảm.” Ứng Long gật đầu.
“Vậy được.”
Ứng Long khẽ thở phào một hơi. Hầy, ta đứng ở giữa thật không dễ dàng nha.
Lúc này, đám tu hành giả Thái Hư đi tới trước mặt Lục Châu hành lễ. Lục Châu hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Chúng ta đến từ Thái Hư.”
Lục Châu gật đầu, chợt gọi: “Nam Cung Vệ.”
“Có tiểu bối.”
“Bọn hắn đến tị nạn, không thể an nhàn. Sắp xếp cho bọn hắn đóng quân ở tiền tuyến.” Lục Châu thản nhiên an bài.
“A?” Nam Cung Vệ khẽ sửng sốt.
Lục Châu đương nhiên biết hắn e ngại, lập tức nói: “Ai dám không phục cứ báo cáo cho lão phu biết.”
Nam Cung Vệ khom người đáp: “Vâng.”
Đám tu hành giả Thái Hư không thể không ngoan ngoãn cúi đầu, đồng thanh nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của tiền bối.”
Mạnh Chương bỗng lên tiếng: “Tuy bản thần có thể chấn nhiếp đám hung thú này nhưng chỉ giải quyết được một lúc. Bí ẩn chi địa rất rộng lớn, hung thú nhiều vô số, chỉ có hai ta thì khó xử lý hết được.”
Ứng Long nói: “Ngươi muốn đàm phán với bọn hắn? Nhưng e là chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, hung thú còn đỡ, đám thượng cổ thánh hung mới là vấn đề. Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú liên tục đại chiến, tuy sau này đã ký kết hiệp nghị hoà bình nhưng đám thượng cổ thánh hung vẫn rất hận nhân loại, chưa từng giảm bớt.”
Lục Châu có chút ấn tượng, khẽ gật đầu nói: “Ngươi đúng là đã nhắc nhở lão phu.”
Ứng Long không chỉ kinh ngạc mà còn hơi rụt người lại theo bản năng. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí toát ra từ người Ma Thần.
Đúng lúc này, trong Mê Vụ Sâm Lâm lại truyền ra tiếng hung thú phi cầm ầm ầm vọt tới. Quả nhiên lực chấn nhiếp chỉ khiến bọn nó sợ hãi đôi chút, không khiến đám hung thú từ bỏ tấn công.
Mạnh Chương vừa định động thủ, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. “Có lẽ một trăm ngàn năm qua đã khiến chúng nó quên mất giáo huấn của lão phu.”
Lục Châu bay ra khỏi lưng Bạch Trạch, xuất hiện trên không trung. Lam liên nở rộ, trải rộng ra tới vạn trượng, từng đoá lam liên nhỏ lượn vòng bay ra như cuồng phong vũ bão đánh về phía đàn hung thú.
“Lam liên phong bạo.”
Lam liên như bông tuyết lít nha lít nhít ập xuống đàn hung thú, vô số hung thú bị chém nát thành cặn bã, phiêu tán trong cơn gió huyết vụ.
Phong bạo qua đi, nơi này yên tĩnh trở lại, chưa đến một khắc đồng hồ, một đàn hung thú khổng lồ đã tiêu tán giữa đất trời, chỉ để lại vô số máu tươi dưới đất.
Trên tường thành, Ứng Long, Mạnh Chương và đám tu hành giả đều bị một chiêu này chấn trụ.
Một chiêu… diệt vạn vật.
Lục Châu thản nhiên nói: “Mạnh Chương, nơi này giao lại cho ngươi. Ứng Long, ngươi đến hồng liên giới hỗ trợ trấn áp hung thú đi.”
“Được rồi.” Ứng Long gật đầu.
Đám tu hành giả lập tức khom người, đồng thanh hô: “Cung tiễn tiền bối!”
Lục Châu trở về Ma Thiên Các, vừa đến nơi đã nhận được tin tức không tốt do Giang Ái Kiếm truyền tới.
“Cơ tiền bối, Thái Hư truyền tin nói Đại Uyên Hiến lại nứt ra thêm, e là không chống nổi quá lâu.”
Lục Châu kỳ quái nói: “Lần trước lão phu đến Đại Uyên Hiến thấy vẫn còn rất bình thường, vì sao lại đột nhiên sụp đổ?”
“Ta không rõ, Tư Vô Nhai đã đến Thượng Chương trợ giúp Tiểu Diên Nhi lĩnh ngộ đại đạo. Cơ tiền bối ngài không đến đó giám sát sao?”
Lục Châu nhìn ra ngoài cửa điện. “Có người mê hoặc thượng cổ thánh hung, châm ngòi ly gián bọn hắn với nhân loại. Hơn nữa lão phu còn phải trông chừng một kẻ quan trọng hơn.”
Giang Ái Kiếm trợn tròn mắt nói: “Cơ lão tiền bối, ngài sẽ không định đi tìm Minh Tâm đó chứ?”
Không ngờ Lục Châu lại gật đầu: “Hắn không đến tìm lão phu, vậy lão phu tự mình đi tìm hắn.”
Giang Ái Kiếm ngây ngẩn cả người. Hắn rất muốn hỏi có phải Lục Châu đã tìm được phương pháp đối phó với Cán Cân Công Chính rồi không, nếu chưa thì lúc này nên phòng thủ vẫn tốt hơn chứ?
Lục Châu đương nhiên biết hắn nghĩ gì, bèn nói: “Minh Tâm vẫn một mực không chịu ra tay, nhất định là đang có âm mưu.”
Nghe vậy hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên, vỗ đùi nói: “Đúng vậy, chỉ cần Cơ tiền bối nhìn chằm chằm Minh Tâm, hắn sẽ không có cách nào đối phó với đồ đệ của ngài.”
Lục Châu gật đầu.
Giang Ái Kiếm nói: “Ta phải thông báo việc này cho Tư Vô Nhai.” Nói xong hắn rời khỏi đại điện.
Nghĩ tới chuyện ở Đại Uyên Hiến, Lục Châu lấy phù chỉ ra liên hệ với Tư Vô Nhai.
Trong hình ảnh, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng ở hai bên Tư Vô Nhai, vui vẻ hành lễ: “Sư phụ!”
Tư Vô Nhai cung kính nói: “Sư phụ, Hải Loa sư muội đã lĩnh ngộ đại đạo xong, sáng sớm mai chúng đồ nhi sẽ đi tới Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu gật đầu: “Mọi việc phải cẩn thận. Minh Tâm là biến số lớn nhất, vi sư sẽ nhìn chằm chằm hắn, nhưng các ngươi vẫn phải cẩn thận những kẻ khác.”
“Việc này sư phụ cứ yên tâm, Thượng Chương Đại Đế đã đồng ý đi cùng, ngoài ra đồ nhi còn mời Bạch Đế và Thanh Đế tiền bối tới hỗ trợ. Có ba vị Đại Đế ở đây, cho dù Thánh Điện tới cũng không dám làm gì cửu sư muội.” Tư Vô Nhai đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận