Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2110: Trở lại Huyền Dặc điện

Trị liệu? Hiện tại Lục Châu đã nắm giữ phương pháp phục sinh, đề thăng cái này không có bao nhiêu ý nghĩa, nên tăng cường thực lực thì hơn.
Thần thông tấn công chỉ có Pháp Trí Tẫn Diệt và Chúng Sinh Ngôn Âm. Trong tay Lục Châu đã có Ma Thần hoạ quyển, lại thêm thực lực đang tăng mạnh, Pháp Trí Tẫn Diệt chỉ là dệt hoa trên gấm, không quá cần thiết.
Lục Châu quyết định chọn thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm. “Thăng cấp.”
[Ting ! thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm thăng cấp thành công.].
Vừa dứt lời, bên tai hắn lại truyền tới thanh âm thanh thuý.
Két!
Lam pháp thân ngừng xoay tròn, sáu khu vực Mệnh Cách mới xuất hiện loé lên quang mang.
Lục Châu theo bản năng nhìn về phía giao diện thọ mệnh, chỉ còn lại hơn 960.000 năm, ít đi tận 600.000 năm thọ mệnh.
Cũng may hắn còn nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nên không quá đau lòng, lúc này lam pháp thân đã có ba mươi ba Mệnh Cách.
“Còn thiếu ba Mệnh Cách là lam liên tấn thăng Chí Tôn.” Nên mượn của ai đây?
Nghĩ tới đây, lông mày Lục Châu khẽ nhíu lại, truyền âm gọi: “Tư Vô Nhai.”
Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai đã xuất hiện trong Đông Các. “Sư phụ, người tìm đồ nhi?”
Lục Châu đi ra ngoài cửa điện, chắp tay sau lưng nói: “Vi sư đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, trong lòng rất ưu phiền.”
“Đồ nhi nguyện phân ưu cho sư phụ.”
“Trước mắt có hai vấn đề cần giải quyết. Một là việc hôm qua ngươi nói, tu hành giả Thái Hư sẽ xâm lấn cửu liên. Nhưng ngươi lại không chú ý tới đám hung thú. Bí ẩn chi địa có rất nhiều hung thú tồn tại, Thái Hư cũng vậy, chúng sẽ không ngồi chờ chết. Hiện tại hiệp nghị cân bằng giữ nhân loại và hung thú đã mất đi hiệu lực, đây mới là vấn đề lớn nhất nhân loại phải đối mặt.”
Nghe vậy hai mắt Tư Vô Nhai sáng lên, chắp tay thi lễ nói: “May mà sư phụ đề tỉnh, mấy ngày trước đồ nhi vẫn cảm thấy có chút thiếu sót, hoá ra chính là hung thú!”
“Ngươi có kế sách gì không?”
“Hung thú ở bí ẩn chi địa đã bắt đầu săn giết nhân loại, đám toạ kỵ của sư phụ cũng nên triệu hồi về rồi. Về phần kế sách thì…” Đầu óc Tư Vô Nhai vận động với tốc độ cực nhanh, “Khi tu hành giả Thái Hư đến cửu liên, vừa hay có thể gia tăng lực lượng phòng ngự cho nhân loại. Sau đó… chúng ta cũng phải nhường ra địa phương cho hung thú sinh tồn, để bọn nó sống bên ngoài thành trì nhân loại. Nếu có thể định ra hiệp nghị cân bằng lần nữa thì tốt rồi.”
“Định ra hiệp nghị lần nữa? Ai có thể đại biểu cho hung thú đây?” Lục Châu hỏi.
“Hung thú sinh ra đầu tiên trong thiên địa.”
“Nhưng chúng đã biến mất từ trăm ngàn năm trước, biết đi đâu mà tìm?”
“Sứ mệnh của thiên chi tứ linh là duy trì thiên địa cân bằng, kỳ thật chúng nó cũng là đám hung thú thần linh ra đời sớm nhất. Ngoài ra đồ nhi còn biết có một hung thú cấp bậc chúa tể, sư phụ có thể đi tới nơi đó để trao đổi với nó.” Tư Vô Nhai nói.
“Nơi nào?”
“Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến.” Tư Vô Nhai đáp. “Con hung thú quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ này chính là thuỷ tổ của loài rồng, Ứng Long.”
Lục Châu có vẻ kinh ngạc: “Quái vật khổng lồ bên trong mê vụ chính là Ứng Long?”
“Mấy năm nay đồ nhi có điều tra Đại Uyên Hiến, đó quả thật chính là Ứng Long. Nhưng hình như nó có ước định với Vũ Hoàng, vẫn ở đó không hề rời đi.”
“Lão phu ở Vân Trung Vực cũng cảm giác được nó. Nó không quá cường đại.”
“Ứng Long rất giảo hoạt, nó thường cố ý che giấu thực lực bản thân.”
Thì ra là thế.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu, mỉm cười nói với Lục Châu: “Sư phụ, người hẳn là hiểu nó rõ hơn đồ nhi. Suy cho cùng Thánh Long Chi Cân trên thân người chính là lấy từ một sợi gân của nó mà.”
Lục Châu: ?
Trùng hợp như vậy sao? Lão phu chẳng có chút ấn tượng nào.
“Ứng Long gặp người chạy còn không kịp, sao dám để lộ chân thân.” Tư Vô Nhai cười nói, “Vũ Hoàng và Ứng Long đều thủ hộ Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Đã vậy thì lão phu sẽ dành thời gian đến Đại Uyên Hiến một chuyến.”
“Ngoại trừ Ứng Long, chúng ta cũng phải đề phòng đám hải thú. Sư phụ, ở phía đông Vô Tận Hải chúng ta đã gặp Côn Bằng, hẳn là nó có thể điều động đám hải thú.”
Lục Châu thở dài một tiếng: “Lão phu không muốn làm chúa cứu thế, không ngờ mấy việc này lại phải để lão phu đi làm.”
“Có lẽ Minh Tâm cũng sẽ đi, chỉ là vì lý do an toàn, sư phụ cũng nên đi một chuyến.”
“Thôi được.” Lục Châu gật đầu, cảm thấy Tư Vô Nhai nói rất có lý.
“Sư phụ, còn vấn đề thứ hai là gì?”
“Đã giải quyết luôn rồi.” Lục Châu đáp.
Đi gặp Ứng Long và Côn Bằng, hẳn là có thể mượn dùng Thiên Hồn Châu của bọn chúng một lần nha?
Lục Châu vốn định hỏi Tư Vô Nhai việc này, bây giờ lại không cần nữa. Không có mục tiêu nào thích hợp hơn hai con hung thú này cả.
“Bạch Đế đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Sáng sớm nay ngài ấy đã trở về Thất Lạc Chi Quốc, vốn muốn nói lời tạm biệt với người nhưng năng lượng ở Đông Các ba động dị thường nên ngài ấy không quấy rầy người tu luyện.”
Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi lĩnh ngộ đại đạo tới đâu rồi?”
“Hồi sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh đã bắt đầu. Chỉ có tam sư huynh và tứ sư huynh còn chưa rõ tình hình thế nào. Bát sư đệ còn đang ở phế tích, chưa trở về Thái Hư.” Tư Vô Nhai nói thêm, “Đồ nhi sẽ thúc giục bọn họ.”
Vừa dứt lời, phù chỉ bên hông Lục Châu đột nhiên xuất hiện động tĩnh. Lục Châu phất tay, hình ảnh xuất hiện.
Bốn vị trưởng lão đứng sóng vai đối diện với Lục Châu, biểu tình trên mặt có vẻ lo lắng. “Bái kiến Các chủ.”
“Có việc gì thế?”
“Huyền Dặc điện bị rất nhiều tu hành giả vây công. Huyền Dặc đế quân đã dẫn đầu Huyền Giáp Vệ ra ngoài chống cự. Đám người này không nói đạo lý, đột nhiên vây kín quanh Thiên Khải Chi Trụ, không cho phép bất kỳ người nào tới gần.” Hoa Vô Đạo nói.
“Thánh Điện không nói gì sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Huyền Dặc đế quân đã thông báo nhưng không nhận được hồi âm. Rất kỳ quái.”
Lục Châu gật đầu, thở dài nói: “Minh Tâm à Minh Tâm, ngươi còn ra nan đề cho lão phu.”
Nghĩ ngợi một chút, Lục Châu nói: “Lão thất, thu dọn đồ đạc, đi cùng lão phu đến Huyền Dặc điện một chuyến.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai vui mừng đáp. Hiện tại hắn có được truyền thừa của Hỏa thần, tu vi xưa đâu bằng nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận