Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 959

“Người trẻ tuổi, đừng khẩn trương.”
Lý Vân Tranh cả kinh xoay người lại, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Quả nhiên là người, lão tiên sinh!”
“Hửm?”
Lục Châu có Tử Lưu Ly, lại thêm lần trước đã có kinh nghiệm nên lẻn vào hoàng cung vô cùng dễ dàng. “Lão phu là thích khách.”
“Ta biết.”
“Vậy ít nhất ngươi cũng nên tỏ ra lo lắng một chút để tỏ lòng tôn trọng lão phu.” Lục Châu vuốt râu nói.
“Nhưng… lão tiên sinh vừa mới bảo ta đừng khẩn trương mà.” Lý Vân Tranh vô tội đáp.
Lục Châu cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, bèn hỏi: “Ngươi là hoàng tử?”
Lý Vân Tranh lắc đầu.
“Vậy là thái tử?”
Lý Vân Tranh lại lần nữa lắc đầu.
Lục Châu nhíu mày, bàn tay đặt trên bờ vai Lý Vân Tranh khẽ nắm lại, trầm giọng nói: “Không phải hoàng tử, cũng không phải thái tử, còn dám ở chỗ này giương oai?”
“Đau đau đau… lão tiên sinh, ngài mau buông tay nha…” Lý Vân Tranh vội vàng cong người lại.
Đúng lúc này, Dạ Kiêu trốn trong bóng tối lại lấp loé hiện ra. “Kẻ nào lớn mật dám làm tổn thương bệ hạ!”
Hoàng đế? Bàn tay Lục Châu buông lỏng… Còn trẻ như vậy đã là hoàng đế sao?
Đúng là qua loa.
Lục Châu nhìn Dạ Kiêu đang phóng tới với vẻ mặt lạnh nhạt, bàn tay nâng lên, năm ngón tay hiện ra lam quang như muốn hoà quyện vào ánh trăng.
Dạ Kiêu nâng tay đón đỡ. Bàn tay Lục Châu vươn tới, dễ dàng đâm xuyên qua tầng cương khí hộ thể của Dạ Kiêu, tóm lấy cổ họng hắn.
“Ngươi chỉ có như thế?”
Động tác Dạ Kiêu nhanh nhẹn như u linh trong đêm tối, sở trường về tốc độ vẫn luôn là điều hắn lấy làm kiêu ngạo, nhưng trước mặt lão nhân này lại không chịu nổi một kích.
Bàn tay Lục Châu nắm chặt cổ Dạ Kiêu, sắc mặt bình tĩnh dị thường. Không bao lâu sau, gương mặt Dạ Kiêu đỏ dần lên, hô hấp dồn dập đứt quãng. Cho dù hắn là tu hành giả không cần thở bằng mũi nhưng bị lão nhân này dùng nguyên khí và cương khí áp chế, hắn vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, lồng ngực như bị chuỳ ngàn cân đè ép.
“Lão tiên sinh, đây là cận vệ của ta, xin ngài… hạ thủ lưu tình.” Lý Vân Tranh vội vàng nói.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế Đại Đường?”
“Ách… xem, xem như là thế đi.”
“Phải là phải, ‘xem như’ là thế nào?” Lục Châu nghi hoặc.
Lý Vân Tranh cũng tự cảm thấy hổ thẹn với cách nói của mình. Kỳ thực hắn cũng chỉ có thể được xem là hoàng đế, vì hắn không có đầy đủ quyền lực chưởng quản vận mệnh quốc gia, thậm chí khi lên triều vẫn phải nhìn sắc mặt của người khác. Từ trước đến nay văn võ bá quan nghị sự đều không quan tâm đến đề nghị của hắn, cứ thế… hắn chẳng khác nào con rối bị người ta điều khiển. Cuộc sống như vậy sao có thể không khó chịu cho được?
Lý Vân Tranh thở dài một tiếng, khẽ nói: “Trẫm quả thật là đương kim hoàng đế.”
“Chẳng trách…”
“Dạ Kiêu tận trung tận lực, thấy chết không sờn, là tướng tài đắc lực của ta. Mong lão tiên sinh tha cho hắn.” Lý Vân Tranh nói.
“Tướng tài đắc lực?” Lục Châu liếc mắt nhìn Dạ Kiêu khiến thân thể hắn run lên. “Lý Vân Tranh, lần trước ngươi lấy Xích Kim có mượn nhờ ai không?”
“Vì sao lão tiên sinh lại hỏi như vậy? Ngoại trừ Dạ Kiêu, không có ai chạm vào vật đó cả.” Lý Vân Tranh đáp.
Khi nghe được lời này, trong đôi mắt Dạ Kiêu toát ra vẻ sợ hãi. Lục Châu lắc đầu nói:
“Người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm sống, không hiểu được lòng người khó lường.”
Năm ngón tay Lục Châu siết chặt. Dạ Kiêu cố gắng phát ra âm thanh kinh động bốn phương nhưng không được.
“Lão tiên sinh, cầu xin người đừng giết hắn…” Lý Vân Tranh cả kinh.
Rắc !
Lục Châu không để ý tới Lý Vân Tranh, năm ngón tay co lại.
“Lão tiên sinh, ngươi…” Lý Vân Tranh trừng mắt lui về sau, vẻ mặt đề phòng.
Bàn tay Lục Châu buông lỏng, thi thể Dạ Kiêu rơi xuống trước cửa Cam Lộ điện. “Lão phu thay ngươi diệt trừ gian thần, ngươi nên cảm kích lão phu mới phải.”
“A? Gian thần?” Lý Vân Tranh mờ mịt không hiểu ra sao.
“Ngươi là vua của một nước, sao cận vệ lại chỉ là một tên Nguyên Thần cảnh tam diệp? Thần tử của ngươi quả là biết lo nghĩ cho ngươi.” Lục Châu vuốt râu xoay người nói.
Lý Vân Tranh lảo đảo ngồi phịch xuống đất. Ánh trăng rọi lên gương mặt thẫn thờ của hắn.
Lục Châu tiếp tục nói: “Diệp Chân đúng là kẻ thủ đoạn.”
“…Người của Diệp Chân?” Lý Vân Tranh không thể tin nổi.
“Đây là Xích Kim, lão phu trả nó cho ngươi.” Lục Châu ném Xích Kim cho Lý Vân Tranh. Khi cầm Xích Kim thật trong tay, Lý Vân Tranh mới giật mình hiểu rõ.
Ngoài hắn ra, chỉ có Dạ Kiêu mới có cơ hội chạm vào cây trâm cài tóc này. Không biết thì không sao, vừa hiểu rõ chân tướng Lý Vân Tranh đã nổi giận đùng đùng, co nắm đấm lại hung hăng đánh vào mái ngói. Ầm!
“Không có lấy một người đối xử thật lòng với trẫm sao?!”
Lục Châu sử dụng thần thông Thiên thư, xác nhận xung quanh không có tu hành giả nào khác mới lấy Thái Hư Kính ra, điều động nguyên khí rồi chiếu vào thi thể dưới đất.
Lý Vân Tranh nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, ngài đang làm gì thế?”
Quả nhiên khi ánh sáng từ Thái Hư Kính rọi vào, sau lưng Dạ Kiêu từ từ xuất hiện một pháp thân hình thú trông như một con dê đang đập cánh.
Lý Vân Tranh cả kinh: “Kiêu Dương?!”
Lục Châu cất Thái Hư Kính đi, trong tay xuất hiện Vị Danh Kiếm, đơn chưởng đánh tới, Vị Danh Kiếm đâm xuyên lồng ngực Dạ Kiêu.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
Từ sau khi giao thủ với Diệp Chân, tác phong làm việc của Lục Châu cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Cận vệ tam diệp, chuyện đâu có đơn giản như vậy.
“Ngươi nhận ra hung thú này?”
Lý Vân Tranh thở dài: “Ta ở trong cung không có việc gì làm, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi có biết vì sao lão phu lại đến hoàng cung không?”
Lý Vân Tranh lắc đầu. Lục Châu nói: “Nếu ngươi là hoàng tử, lão phu sẽ bắt ngươi đi… Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc ta là hoàng đế?”
Thiên Vũ Viện trắng trợn xâm lấn kim liên giới, Lục Châu định bắt thái tử đi, khả năng đàm phán sẽ được lợi cao hơn một chút. Không ngờ vua của Đại Đường lại chỉ là một con bù nhìn.
Lý Vân Tranh bất đắc dĩ đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận