Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 345: Chúng sinh bình đẳng (2)

Mạc Ly nở nụ cười xán lạn. “Đây chính là Thập Tuyệt Trận… ngươi không ngờ được có phải không?”
Lý Vân Triệu kinh hãi nhíu mày. Sắc mặt Chiêu Nguyệt cũng thay đổi.
Đám tướng quân và binh sĩ xung quanh lại không hề có vẻ gì là ngạc nhiên, rõ ràng bọn hắn đều đã biết trước kế hoạch này.
Mạc Ly nói: “Trong Thập Tuyệt Trận, chúng sinh đều bình đẳng!”
Cũng có nghĩa là, hiện tại tất cả những người có mặt trong Thuận Thiên sơn trang đều là người bình thường.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh vỗ tay cười nói: “Bội phục, bội phục… quả nhiên hoàng huynh rất có thủ đoạn.”
Hắn rong ruổi trên sa trường nhiều năm, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của các loại trận pháp. Nếu không có loại trận pháp này tồn tại thì khi hai nước đánh nhau chỉ cần dùng tu hành giả, còn cần tới người bình thường làm gì nữa?
Khi bước vào thành, thứ thật sự quyết định thắng bại chính là các tướng sĩ bình thường này.
“Điện hạ, thần thiếp đã bắt được Minh Thế Nhân, xin điện hạ xử trí.”
“Rất tốt.”
Nhị hoàng tử Lưu Hoán bước lên phía trước, phất tay áo nói: “Chém.”
Mệnh lệnh vừa ban ra, một tên tướng quân đứng bên cạnh lập tức rút bội đao ra.
Xoẹt!
“Chờ đã!” Chiêu Nguyệt tiến lên phía trước. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nàng.
Chiêu Nguyệt cau mày nói: “Ai dám động đến tứ sư huynh của ta, ta sẽ giết kẻ đó!”
Nghe được lời này, Thái hậu không khỏi nhìn nàng một cái rồi khẽ thở dài, nói với nhị hoàng tử Lưu Hoán:
“Đã như vậy, ai gia phải vì Chiêu Nguyệt mà xuất đầu. Có ai gia ở đây, không ai được phép động vào một sợi tóc của hắn…” Thái hậu chỉ tay về phía Minh Thế Nhân.
Mạc Ly chậm rãi xoay người lại nhìn Thái hậu rồi nói với Lưu Hoán:
“Điện hạ, thần thiếp đoán đúng rồi phải không?”
Lưu Hoán khom người nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, mời người trở về phòng nghỉ ngơi! Chuyện này tôn nhi sẽ tự giải thích với phụ hoàng!”
Một mùi hương nhàn nhạt lướt qua.
“Có độc!”
Đám tu hành giả xung quanh ngửi thấy mùi này không bị ảnh hưởng gì, nhưng Thái hậu lập tức ngất xỉu!
Lý Vân Triệu vội vàng đỡ Thái hậu, chỉ tay vào mặt Mạc Ly, giận dữ nói: “Ngươi là đồ yêu nữ! Lại dám ra tay với Thái hậu, ta phải lấy mạng của ngươi!”
Lý Vân Triệu đặt Thái hậu xuống ghế rồi tung người nhảy tới.
Mạc Ly nhanh chóng lui về sau.
Lý Vân Triệu cương mãnh nhảy tới nhưng thân thể lại khẽ đảo. Hắn vẫn chưa thích ứng được với hoàn cảnh không có nguyên khí gia trì.
Vù!
Hai tên binh lính rút đao ra ngăn ở trước mặt Lý Vân Triệu.
“Lý công công vẫn nên tỉnh táo lại thì hơn!” Lưu Hoán chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Điện hạ!”
Lưu Hoán đột nhiên xoay người, “ầm” một cái đá vào ngực Lý Vân Triệu!
“Cẩu nô tài. Nếu không phải vì nể mặt Hoàng tổ mẫu, bản vương sao có thể để yên cho ngươi ở trước mặt ta gâu gâu sủa loạn?!”
Lý Vân Triệu lùi lại mấy bước, kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra một ngụm máu tươi.
“Lý công công!” Chiêu Nguyệt hoảng hốt gọi.
“Ta không sao… ta đã hứa với một người, cho dù có chết cũng phải bảo đảm an toàn cho Chiêu Nguyệt công chúa. Đây là ngọc bài của Thái hậu, công chúa cầm lấy…” Lý Vân Triệu lấy từ trong ngực áo ra một khối ngọc bài.
Mạc Ly lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đừng phí công làm gì. Bây giờ cho dù có Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được nàng ta đâu.”
Mạc Ly khẽ phất tay. Hai tên lính lập tức tiến lên.
Chiêu Nguyệt vung nắm đấm chống cự, đáng tiếc nàng không có nguyên khí, song quyền nan địch tứ thủ, rốt cuộc cũng bị áp chế.
“Đây đều là cấm vệ quân, ngươi còn có dũng khí chống cự?”
Bởi vì Thần Đô có Thập Tuyệt Trận nên toàn bộ cấm vệ quân trong Hoàng thành đều là cao thủ đã được huấn luyện trăm ngàn lần dưới điều kiện không có nguyên khí.
So với bọn hắn thì những tu hành giả hoàn toàn ỷ lại vào nguyên khí sao có thể là đối thủ?
Chiêu Nguyệt bị lôi tới bên cạnh Minh Thế Nhân.
Nhìn hai ma đầu Ma Thiên Các vừa bắt được, tâm tình Mạc Ly cực kỳ thoải mái.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh lúc này mới lên tiếng: “Hoàng huynh, huynh làm vậy không ổn đâu.”
“Tứ đệ, đệ có ý kiến?”
“Huynh làm ra một màn như thế là để bắt hai ma đầu này? Hoàng tổ mẫu tức giận công tâm, huynh gánh được tránh nhiệm này sao?” Lưu Bỉnh nói.
Lưu Hoán cười ha hả, khẽ phất tay. Đám tướng sĩ đứng cạnh Lưu Bỉnh đột nhiên rút bội đao ra.
“Thế nên, tứ đệ… đành phải uỷ khuất đệ thôi.”
“Huynh có ý gì?” Lưu Bỉnh hỏi.
“Tứ đệ, đệ yên tâm đi. Vi huynh sẽ bố trí chuyện xảy ra ở Thuận Thiên Uyển là sự cố bất ngờ… Sau khi đệ chết, vi huynh sẽ thủ lăng cho đệ ba ngày!” Lưu Hoán cười nói.
Lưu Bỉnh vỗ tay, nghiêm túc đáp:
“Huynh cho rằng ta không có chuẩn bị? Chỉ cần huynh có dũng khí xuống tay với ta, hắc kỵ bên ngoài Thuận Thiên sơn trang và đội nhân mã của ta sẽ lập tức xông tới! Tất cả bọn họ đều là chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm sa trường!”
“Ngươi uy hiếp ta?” Lưu Hoán trừng mắt.
“Hoàng huynh, đừng ép ta!” Lưu Bỉnh nghênh mặt đáp.
Từ xưa đến nay, trong hoàng thất không hề thiếu những việc như giết cha diệt huynh đệ để tranh giành ngôi vị. Chỉ là không ngờ một màn này lại xảy ra ngay trong Thuận Thiên Uyển.
Đúng lúc này Minh Thế Nhân không nhịn được hô to: “Đừng có om sòm nữa! Giang Ái Kiếm, ngươi chơi đã chưa? Còn không mau ra đây cứu ta?!”
Giang Ái Kiếm?
Trong Thuận Thiên Uyển lập tức xôn xao một mảnh. Mấy trăm tên tướng sĩ xung quanh đồng thời xông tới, sợ Minh Thế Nhân chạy thoát.
“Sợ ngươi rồi, có lệnh bài hoàng thất đây!” Giang Ái Kiếm giơ lệnh bài hoàng thất trong tay lên.
Còn không cứu người thì sẽ muộn mất, thời điểm nguy cấp chỉ có thể vận dụng đám tai mắt của hắn mà thôi.
Đám người tản ra!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Ái Kiếm vừa mới xuất hiện và tấm lệnh bài trên tay hắn.
Giang Ái Kiếm điên rồi sao? Lá gan lớn đến vậy?
Lưu Hoán dám ngỗ nghịch Thái hậu, thậm chí cả huynh đệ nhà mình còn dám giết, làm sao có thể quan tâm đến thứ gọi là lệnh bài hoàng thất?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Diên Nhi, thầm nghĩ Át chủ bài bảo mệnh của gia hoả Giang Ái Kiếm này không đáng tin, thời điểm nguy cấp cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Cầm lệnh bài hoàng thất cũng vô dụng, trong Thập Tuyệt Trận toàn bộ nguyên khí đều không thể điều động. Hắn bước ra ngoài như thế, trừ bị đánh cho một trận khó giữ tính mạng thì còn làm được gì?
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi, không hiểu tại sao sư phụ lại giữ mình lại.
Lục Châu liếc nhìn Tiểu Diên Nhi, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Lúc then chốt chỉ có thể thi triển thần thông, khống chế Bạch Trạch thong dong rời đi, Lục Châu đúng là đang có ý nghĩ này.
Chỉ là…
Còn hai tên nghiệt đồ của lão phu phải làm sao đây?
Chờ xem sao…
Giang Ái Kiếm giơ lệnh bài bước tới.
Hai vị hoàng tử không có bị mù, đám tướng sĩ bên cạnh cũng vừa nhìn đã nhận ra đây đúng là lệnh bài hoàng thất.
Tất cả mọi người đều biết món đồ này có thể điều động cấm vệ quân.
Kỳ lạ, thứ này chẳng phải đã mất tích từ lâu rồi sao? Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trong tay một tên biểu diễn tạp kỹ?
“Thấy lệnh bài như gặp bệ hạ, quỳ xuống cho ta!” Giang Ái Kiếm quát to.
Soạt!
Đám tướng sĩ vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.
Vừa quỳ mới thấy có điểm không đúng. Hai vị hoàng tử và Mạc Ly không hề quỳ.
Lưu Hoán cười nói: “Giả truyền lệnh bài, bắt hắn lại chém!”
Giang Ái Kiếm câm nín.
Mẹ nó, ta đã biết thứ này không trang bức được mà!
Minh Thế Nhân cũng cạn lời. “Rốt cuộc ngươi có được hay không đây?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận