Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 359: Kết quả

Khi phi liễn bay ngang qua Tử Hà Sơn, đám người Đoạn Hành thán phục vô cùng. Dãy núi sụp đổ, đao cương kiếm cương tạo thành lực phá hoại khủng khiếp khiến người người rung động không thôi.
Khắp nơi đều là cảnh hoang tàn.
Ầm ầm!
Tiếng cương khí va chạm ngày càng gần. Đoạn Hành nói: “Đằng trước chính là Vân Chiếu lâm địa.”
Phi liễn cố ý tránh khỏi khu vực chiến đấu, chậm rãi xuất hiện ở gần phi liễn U Minh Giáo, vừa kịp lúc nhìn thấy hai đại pháp thân biến mất.
Trên bầu trời, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời bay ngược ra sau, lăng không xoay người mấy vòng mới ổn định lại thân hình.
Đại chiến ba ngày ba đêm, lại thêm không ngừng thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh đã chứng tỏ tu vi bọn họ đáng sợ đến cỡ nào.
Trên mặt Đoạn Hành đầy vẻ kích động. “Lão tiền bối, hình như bọn họ mệt rồi.”
Lục Châu vuốt râu nhìn hai người ở đằng xa. “Không vội.”
Đoạn Hành không dám chất vấn gì nữa, lão tiền bối đã bảo không vội thì chắc chắn đã có tính toán.
Trên bầu trời.
Người luôn tỏ ra ung dung ở bất kỳ tình huống nào như Ngu Thượng Nhung, lúc này cũng đã xuất hiện mồ hôi trên trán. Khí tức trên người hắn cũng trở nên chập chờn bất ổn.
Vu Chính Hải ở phía đối diện cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Mồ hôi không ngừng rơi xuống cánh tay hắn, ánh mặt trời rọi vào khiến mồ hôi trên tay phát ra ánh sáng lóng lánh.
Tứ đại hộ pháp quan chiến suốt ba ngày ba đêm đã hoàn toàn tin phục.
Hai người đã phát huy lực lượng đến cực hạn nhưng vẫn y như cũ bất phân thắng bại.
“Quy Nguyên Kiếm Quyết rất mạnh!” Vu Chính Hải không tiếc lời khen ngợi.
“Đại Huyền Thiên Chương cũng thế.” Ngu Thượng Nhung miễn cưỡng mỉm cười.
Hoa Trọng Dương cạn lời nhìn cảnh tượng này. Suốt ba ngày ba đêm chiến đấu, bọn họ không ngừng tâng bốc lẫn nhau, Hoa Trọng Dương nghe đến mức miễn dịch.
Sau khi khoác lác xong, hai người lại lao vào kịch chiến. Chỉ là lần này lực lượng có vẻ yếu đi rất nhiều.
Tuy đã yếu đi nhưng những tu hành giả khác cũng không thể nào so sánh được.
Ánh mắt Hoa Trọng Dương nhìn về phía Bách Diệp Hồ…
Lúc này trông cảnh tượng bên đó chẳng khác gì Hắc Mộc Sâm Lâm vừa bị đại hoả đốt sạch hay bãi chiến trường vừa mới đánh xáp lá cà xong. Không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai không bay lên cao quan sát mà chỉ lặng lẽ ngồi đợi trong rừng, chờ cuộc chiến kết thúc. Hắn không muốn nhìn thấy sư huynh đệ của mình quyết chiến.
Nhưng sự tình đã đến mức này, hắn cũng rất muốn biết kết quả… Cùng là cường giả bát diệp, rốt cuộc giữa đại sư huynh và nhị sư huynh thì người nào mạnh hơn?
Bốn giờ đồng hồ lại trôi qua…
Tư Vô Nhai không ngồi đợi trong rừng nữa. Tiếng đánh nhau đã ngày càng nhỏ, hẳn là đã sắp kết thúc. Tư Vô Nhai bèn đứng lên bay về phía hai người chiến đấu.
Trong lúc đó.
Bên dưới phi liễn khổng lồ của U Minh Giáo, Bích Ngọc Đao đang không ngừng xoay tròn như một chiếc cối xay gió khiến đám đại thụ chọc trời xung quanh bị thổi tung cả lên.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé.
Trái, giữa, phải…
Ba đạo thân ảnh liên tục chớp động như cảnh tượng trong mơ, khiến mọi người nhìn không rõ.
Vu Chính Hải biết đây chính là kiếm chiêu thành danh của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn. Hắn lập tức hét lớn:
“Phá!”
Lấy Vu Chính Hải làm trung tâm, xung quanh bắn ra từng đạo cương khí dạng viên cầu, trông có vẻ đơn giản nhưng thực chất đây chính là chiêu thức hùng hậu bá đạo nhất trong công pháp Đại Huyền Thiên Chương.
Cương khí phát ra phối hợp với Huyền Thiên Tinh Mang, đao cương lập tức phóng đại. Tất cả năng lượng trong đan điền khí hải điều động thiên địa nguyên khí, trào ra như thuỷ triều!
Quân Lâm Thiên Hạ?
Hoa Trọng Dương trầm giọng nói: “Mở!” Pháp thân thất diệp lập tức xuất hiện.
Ba hộ pháp còn lại thấy vậy cũng hiểu được sự tình nghiêm trọng, nhanh chóng gọi ra pháp thân.
Bốn toà pháp thân vây quanh bảo vệ phi liễn!
ẦM!
Cương khí bắn tới đều bị bốn toà pháp thân ngăn cản, tuy vậy dưới lực lượng cường đại của cương khí, phi liễn vẫn bị thổi bay đi thật xa.
Tứ đại hộ pháp mặt đỏ tới mang tai, gồng mình chống cự. Trong lòng ngoại trừ rung động chỉ còn có kính sợ.
Tư Vô Nhai vừa bay được nửa đường đã cảm thấy nguồn năng lượng như dời sông lấp biển quét tới. Hắn nhướng mày thốt lên: “Hỏng bét!”
Hai tay lập tức giao nhau chặn ở phía trước! Ầm!
Tư Vô Nhai bay ngược ra sau… phanh phanh phanh! Toàn thân hắn đụng gãy hơn mười gốc cây mới rơi xuống đất, khoé miệng trào máu tươi.
Nhưng hắn không còn thời gian quản những chuyện này. Cũng may đây chỉ là dư ba, hắn dùng hết toàn lực cũng miễn cưỡng ngăn trở được.
Lau đi máu tươi trên khoé môi, Tư Vô Nhai tiếp tục bay về phía trước.
Nhưng mà…
Đoạn Hành thấy năng lượng ồ ạt như thuỷ triều đập tới, trong lòng âm thầm vui mừng vì đã có cơ hội thể hiện!
Pháp thân xuất hiện tạo thành một tầng bình chướng màu đen.
Lục Châu vốn định thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư để ngăn cản dư ba, không ngờ Đoạn Hành lại hành động nhanh như vậy.
Ầm!
Sự va chạm tạo ra tiếng vang lớn, phi liễn bị đánh bay ra sau như thuyền buồm chao đảo giữa biển khơi!
Lục Châu nhướng mày. Thời gian đóng băng còn chưa hết, thời điểm quan trọng đừng có để bị vả mặt nha!
Lúc này, ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung lập tức tiêu tán dưới sự công kích của Quân Lâm Thiên Hạ và Huyền Thiên Tinh Mang. Ba đạo thân ảnh biến lại thành một, Ngu Thượng Nhung bay ngược ra sau.
Trong giây lát bị đánh bay, tay hắn vung ra Trường Sinh Kiếm.
Vù!
Vu Chính Hải đang bộc phát năng lượng nên không còn sức lực chống cự, chỉ có thể nghiêng người né tránh, trơ mắt nhìn Trường Sinh Kiếm xẹt qua bả vai mình rồi cắm xuống đất!
Cũng chính lúc này Bích Ngọc Đao ‘phốc’ một tiếng rơi xuống cắm sâu vào mặt đất!
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời rơi xuống.
Tràng diện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Sau khi rơi xuống đất, hai người đứng dậy đối diện nhau, không tiếp tục động thủ nữa.
Sự cao ngạo từ trong cốt tuỷ không cho phép bọn họ tỏ ra chật vật.
Trên khoé môi Ngu Thượng Nhung có vết máu. Bả vai Vu Chính Hải cũng có máu chảy ra.
Trầm mặc một lúc, hai người đều cười vang.
Vu Chính Hải là người đầu tiên mở miệng. “Nhập Tam Hồn rốt cuộc cũng còn hơi kém một chút.”
Ngu Thượng Nhung cũng cười nói: “Quân Lâm Thiên Hạ vẫn thiếu một ít tự tin của đế vương.”
“Đệ không còn nguyên khí.”
“Huynh cũng vậy.”
Như vậy thì… ai thắng, ai thua? Trong lúc nhất thời thật khó mà phân biệt.
Tứ đại hộ pháp là người U Minh Giáo, không có tư cách phán định kết quả trận đấu này.
Vậy chỉ còn lại một người thích hợp nhất. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời nghĩ tới người này là Tư Vô Nhai.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tư Vô Nhai xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Thất sư đệ, đệ tới đúng lúc lắm…” Vu Chính Hải hưng phấn nói.
“Bái kiến đại sư huynh.”
“Thất sư đệ, may mà có đệ ở đây.”
“Bái kiến nhị sư huynh.”
Vu Chính Hải nói: “Đệ nói đi, giữa ta và nhị sư đệ, ai là người mạnh hơn một bậc?”
Tư Vô Nhai lập tức sửng sốt.
Ủa chuyện này có liên quan gì tới ta đâu? Hai người các huynh luận bàn phân thắng bại là được, ta chỉ đến xem kết quả thôi mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận