Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1975: Siêu cấp bảo tiêu

“Cho nên… ngươi muốn vãn hồi?” Lục Châu hỏi.
Thượng Chương lắc đầu, nhưng sau đó vẫn còn chút hy vọng, bèn gật đầu. “Bản đế đương nhiên muốn vãn hồi, nhưng cũng không hy vọng xa vời nàng chịu tha thứ, chỉ là muốn bù đắp cho nàng.”
“Bù đắp?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn.
Ánh mắt thâm thuý như muốn nói, ngươi bù đắp nổi không?
Thượng Chương cũng bị ánh mắt của Lục Châu làm cho hổ thẹn không thôi.
Lục Châu nhẹ nhàng nói: “Ngươi tin lời tiểu nhân bịa đặt, thậm chí không đi chứng thực thật giả đã từ bỏ nữ nhi của mình. Ngươi định bù đắp như thế nào?”
Thượng Chương Đại Đế trầm mặc.
Lục Châu tiếp tục nói: “Tuổi còn nhỏ Hải Loa đã phải lưu lạc ở bí ẩn chi địa… Ngươi thân là Đại Đế, hẳn là hiểu rất rõ bí ẩn chi địa hung hiểm bực nào? Nàng lưu lạc đến kim liên, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, không nhà để về, không có cơm ăn, không áo để mặc. Ngươi định bù đắp như thế nào?”
Liên tục mấy câu hỏi khiến gương mặt Thượng Chương xấu hổ đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.
“Thật uổng cho ngươi làm cha!!” Lục Châu chỉ thẳng vào mũi Thượng Chương, chỉ trích không hề lưu tình.
Thượng Chương không có chút tức giận nào, để mặc cho Lục Châu mắng mỏ.
Hắn biết rõ trên đời này không ai có tư cách mắng mình hơn Lục Châu. Nếu có thể, hắn cũng muốn bị đánh cho một trận.
Một ngày là thầy cả đời là cha, người trước mặt chính là “phụ thân” của nữ nhi hắn cho đến hiện tại. Hắn làm gì có tư cách hận người ta, còn phải cảm kích khôn cùng!
Thượng Chương Đại Đế bị Lục Châu mắng một hồi lâu, mãi cho tới khi miệng đắng lưỡi khô Lục Châu mới dừng lại.
Thượng Chương thở dài nói: “Bản đế… sai vô cùng. Đã không cách nào vãn hồi, cũng không thể bù đắp. Nếu mắng chửi có thể làm mọi người cảm thấy thoải mái hơn thì xin cứ mắng chửi đi.”
“Ngươi nghĩ nhiều.” Lục Châu nói, “Vừa rồi lão phu nói chuyện với các nàng, ngươi cũng có mặt tại chỗ. Ngươi hẳn là hiểu được Hải Loa không hận ngươi.”
Thượng Chương lắc đầu: “Bản đế lại hy vọng nàng hận, hận thật nhiều!”
“Nếu không vì nể mặt trăm năm qua ngươi đối xử tốt với hai nàng, lão phu đã đuổi ngươi đi từ lâu, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Thượng Chương tự biết hổ thẹn, bèn nói: “Về sau cho dù nàng có tha thứ cho bản đế hay không, bản đế cũng muốn bù đắp cho nàng. Lão tiên sinh… bản đế chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng lần này mong lão tiên sinh giao vật này cho nàng.”
Thượng Chương phất tay, một hộp gấm hình chữ nhật rơi xuống bàn. Trên hộp gấm đỏ rực có khắc các loại đường vân phức tạp toả quang mang nhàn nhạt.
“Đây là thứ gì?” Lục Châu hỏi.
Thượng Chương đặt tay lên hộp gấm, quang mang sáng lên, “rắc” một tiếng, nắp hộp bật ra.
Bên trong là một thanh cổ cầm.
Thượng Chương nói: “Trăm năm trước khi mới gia nhập Thượng Chương, Hải Loa có mang theo Cửu Huyền Cầm. Khi biết nàng dùng cầm làm vũ khí, bản đế đã rất ngạc nhiên vì nàng có thiên phú tinh thông âm luật giống với nữ nhi của mình. Thật không ngờ…”
“Hộp gấm này có hai tầng, phía trên là thanh cổ cầm hằng cấp tên là Thập Huyền Cầm. Trước kia vì muốn chúc mừng sinh nhật nữ nhi nên đã tìm được trong một thượng cổ di tích, vô cùng trân quý. Bản đế từng khuyên Hải Loa luyện hoá Cửu Huyền Cầm, để hai thanh cổ cầm dung hợp với nhau, có lẽ sẽ tấn thăng hư cấp nhưng nàng không chịu.”
Thượng Chương vung tay, cổ cầm xoay ngược lại, để lộ một lỗ khảm phía sau.
“Chỗ này là để đặt Cửu Huyền Cầm vào. Cửu Huyền Cầm có phẩm giai quá thấp, thể tích lại nhỏ, rất khó phát huy ra uy lực to lớn. Nếu đặt nó vào đây có thể hấp thu linh tính của Thập Huyền Cầm.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi nỡ cho?”
“Có gì mà không nỡ? Cho dù bản đế phải…” Thượng Chương dừng lại, chép miệng. “Thôi, nói những lời này cũng không có ích gì.”
“Tầng thứ hai là vật gì?”
“Trong một trăm ngàn năm qua, bản đế ngày ngày lĩnh hội và tu luyện Thiên Cơ Thạch. Tầng thứ hai chính là vật này.”
Lục Châu cau mày: “Ngươi lại có thể nắm giữ Thiên Cơ Thạch?”
Thượng Chương thành thật đáp: “Bản đế thu hoạch được Thiên Cơ Thạch từ Đại Uyên Hiến. Đây là vật thể tinh thuần nhất giữa thiên địa, uẩn dưỡng lực lượng thần bí. Trăm ngàn năm qua bản đế đều giữ Thiên Cơ Thạch bên người, nó đã có không ít linh tính.”
“Thiên Cơ Thạch nằm ở Đại Uyên Hiến?”
“Trước kia Vũ tộc và Thái Hư thành lập hiệp nghị cân bằng, cùng thủ hộ thiên địa. Vũ tộc muốn có ánh sáng nên đã hợp lực với Thái Hư phá vỡ thương khung, để thái dương chiếu rọi xuống Đại Uyên Hiến.”
“Thủ bút thật lớn.” Lục Châu khinh thường nói.
“Chính vào lúc đó, bản đế ngẫu nhiên thu hoạch được Thiên Cơ Thạch.”
Nói tới đây, Thượng Chương chắp tay nói: “Cầu lão tiên sinh giao hai món đồ này cho Hải Loa. Bản đế không mong gì hơn!”
Nếu hắn tự tay đưa cho Hải Loa, chắc chắn nàng sẽ cự tuyệt. Nhưng hai món đồ này rõ ràng có trợ lực to lớn đối với nàng.
Lục Châu suy nghĩ một lúc, thầm nhủ lão phu không phải quân tử, chẳng quan tâm đến mặt mũi làm gì, bèn nói:
“Nếu ngươi dám cho thì lão phu sẽ nhận.”
Lục Châu phất tay, hộp gấm đóng nắp lại, bay ra sau lưng mình.
Thượng Chương thở phào một hơi, lại chắp tay nói: “Trước đó bản đế có mắt mà không thấy thái sơn, mong lão tiên sinh đừng trách.”
“Tuy lão phu không mấy khoan dung độ lượng nhưng cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.” Lục Châu khoát tay.
“Trong mắt bản đế, lão tiên sinh mạnh hơn đám người Ô tổ và tứ đại Chí Tôn gấp trăm ngàn lần.”
Không thể không nói, Đại Đế vỗ mông ngựa nghe thật thoải mái làm sao.
Lúc này Lục Châu đã có thể xác định, Thượng Chương Đại Đế chính là nữ nhi nô điển hình, nếu không hắn đã chẳng bằng mọi giá đưa bảo vật đến Huyền Dặc làm gì.
“Bản đế còn có một yêu cầu quá đáng, mong lão tiên sinh hỗ trợ…” Thượng Chương dè dặt nói.
“Nếu muốn lão phu giúp ngươi vãn hồi thì không được.” Lục Châu nói thẳng.
“Không phải việc này.” Thượng Chương nhìn ra bên ngoài đạo trường, “Vị trí đạo đồng này có thể để bản đế tiếp tục đảm nhiệm không?”
“Hả?”
Đây mà là yêu cầu quá đáng gì? Rõ ràng là vô duyên vô cớ có thêm một vị bảo tiêu siêu cấp nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận