Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1547

Nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ có một giây, Lục Châu nhìn thấy Thiên Ngô đã đến trước mặt Thác Bạt Tư Thành, Thiên Hồn Châu trong tay đập vào lồng ngực Thác Bạt Tư Thành.
Phốc !
Lực lượng cực hạn xuyên thủng lồng ngực hắn, một khối huyết nhục văng ra ngoài.
Mà trong mắt tất cả mọi người, thân ảnh Thiên Ngô đột nhiên biến mất rồi xuất hiện, cho Thác Bạt Tư Thành một kích như lôi đình.
“Sao có thể?!”
Thác Bạt Tư Thành bay vọt ra sau.
Thiên Ngô không dừng lại mà thay đổi phương hướng, xoay người nhìn Lục Châu, tiếp tục thi triển Đạo lực lượng cực hạn.
Tất cả mọi thứ lại đứng im.
Lục Châu có thể nhìn thấy Thiên Ngô đang lướt về phía mình, lập tức sử dụng đại thần thông thuật và lực lượng Thiên Tướng, hư ảnh nhoáng lên lùi ra sau.
Vù!
Thiên Ngô không đánh trúng Lục Châu.
Ả đã nghĩ mình dùng một chiêu tất thành, hoàn toàn không ngờ được Lục Châu lại thoát khỏi trạng thái ngưng đọng thời gian!
“Hả?”
Đạo lực lượng tiêu thất, mọi người khôi phục lại bình thường, ai nấy đều đang khẩn trương vô cùng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp lượn lờ trong màn hắc vụ, không người nào có thời gian để ý tới Thác Bạt Tư Thành vừa bị đánh một chiêu xuyên thủng lồng ngực.
Thác Bạt Tư Thành được người mình đón đỡ, cấp tốc trị liệu cầm máu, đám tu hành giả luống cuống sợ Thiên Ngô quay lại đối phó bọn hắn.
Lúc này toàn bộ lực chú ý của Thiên Ngô đều đặt vào Lục Châu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và dò xét.
“Có bản lĩnh thì đánh ta này!” Minh Thế Nhân hô lên. Trên thân hắn toả ra khí tức Thái Hư xanh thẳm.
Thiên Ngô dường như đã thi triển cấm chế với Minh Thế Nhân, khiến hắn không cách nào di động.
Thiên Ngô không ngó ngàng đến Minh Thế Nhân đang kêu gào, vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu không chớp mắt.
“Ngươi khiến ta rất kinh ngạc.” Thiên Ngô nói.
“Lão phu cũng kinh ngạc.”
Thiên Ngô nhíu mày, nhớ lại một chưởng trước đó, ả lại dò xét nhìn Lục Châu…
Tướng mạo của Lục Châu góc cạnh rõ ràng, thành thục mà ổn trọng.
Có lẽ do hắn làm lão niên quá lâu nên trong lúc vô tình, mọi lời nói cử chỉ hay khí thế đều tản ra cảm giác thượng vị giả. Đây tuyệt không phải là thứ một sớm một chiều có thể dưỡng thành.
Thiên Hồn Châu trong lòng bàn tay Thiên Ngô nở rộ quang mang. Hư ảnh ả hoá thành một đoàn hắc vụ, lạnh nhạt nói:
“Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay đều phải trả giá đại giới!”
Thiên Ngô vọt về phía Lục Châu.
Soạt.
Không gian lại ngưng kết, thời gian lắng đọng.
Lục Châu lại dùng lực lượng Thiên Tướng để lùi về sau, nhưng Thiên Ngô đã dự liệu được.
“Quá chậm.”
Trong mắt tất cả mọi người, tình cảnh này chính là Thiên Ngô lăng không thuấn di về phía trước, Lục Châu cũng lăng không thuấn di về phía sau, sau đó Thiên Ngô đuổi tới trước mặt Lục Châu, đánh ra một đạo hắc quang.
Hắc quang vây lấy Lục Châu, không ngừng di động quanh thân hắn, khi trái, khi phải, khi lên, khi xuống.
Cho dù chiêu na di đại thần thông thuật có thi triển mạnh cỡ nào cũng không thể không để lại vết tích, hoặc tạo thành nguyên khí ba động. Nhưng thuấn di của Thiên Ngô chính là hoàn toàn trống rỗng xuất hiện.
Đây là do năng lực Đạo lực lượng cực hạn tạo thành ảo ảnh thị giác.
Đám người nhìn thấy bóng ảnh như quỷ mị và Thiên Hồn Châu bộc phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa, đập vào người Lục Châu.
Ầm!
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1.
Lục Châu bay lùi về sau.
Ầm!
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1.
Rốt cuộc Đỡ Đòn Chí Mạng cũng bị kích phát. Lục Châu biết mình đã đánh giá thấp năng lực của Thiên Ngô và đánh giá quá cao tu vi của mình.
Tất cả mọi người thì nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng vô cùng khó hiểu này.
Vù vù vù…
Bóng ảnh của Thiên Ngô xuất hiện đầy trời và Thiên Hồn Châu mang theo hắc quang điên cuồng đánh tới.
“Từ bỏ đi!”
Ầm!
Lục Châu không do dự nữa, nhấc chưởng đón đỡ!
Bàn tay Lục Châu ngăn trở Thiên Hồn Châu và hắc quang, trong lòng bàn tay toát ra một ấn phù chữ “Lôi”.
Thân ảnh Thiên Ngô bị đình trệ, không khỏi giật mình nhìn Lục Châu.
Biểu tình trên mặt Lục Châu là sự giận dữ hiếm thấy, hắn trầm giọng nói: “Là cái gì khiến ngươi ảo tưởng rằng có thể chiến thắng được lão phu?”
Hả?
“Cút!”
Bàn tay vung ra, lôi tự phù ấn trong giây lát nở rộng ra mấy chục lần.
Oanh!
Một đạo kinh lôi khiến thiên địa biến sắc từ trên chín tầng trời đánh xuống, phối hợp với lôi tự phù ấn đánh trúng Thiên Ngô, khiến ả bị chấn bay.
Thiên Ngô không có bị thương.
Ngay khi ả vừa ổn định lại thân hình, lôi tự phù ấn kia không hề tiêu tán, mà đột nhiên từ một hoá thành ba!
Oanh!
Thiên Ngô lại bị đánh bay.
Ầm ầm!
Hai đạo Lôi Cương chưởng ấn đồng loạt đánh vào người Thiên Ngô. Ả ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Hồn Châu trong tay không bị khống chế, văng ra ngoài.
Toàn thân Thiên Ngô như bị tê liệt, trong mắt tràn ngập khủng hoảng, nặng nề rơi xuống đất.
Đây là thẻ Lôi Cương bản cường hoá Lục Châu vừa mới hợp thành.
Hiệu quả: 100% đánh lui mục tiêu, 100% kích thương đối thủ, 50% trọng thương đối thủ, 5% tất sát, bổ sung thêm tác dụng gây tê liệt trong thời gian ngắn.
Khiến Thiên Ngô bị thương thì không có bao nhiêu ý nghĩa, quan trọng là khoảng thời gian ngắn gây tê liệt này rốt cuộc khiến Thiên Hồn Châu văng ra khỏi tay Thiên Ngô.
Chính trong một giây ngắn ngủi này.
Thác Bạt Tư Thành như thiểm điện phóng tới Thiên Hồn Châu.
“Ha ha ha…” Thác Bạt Tư Thành cuồng tiếu, nắm chặt Thiên Hồn Châu trong tay, tay trái gọi ra Tinh Bàn cực lớn không chút lưu tình đánh vào Thiên Ngô, trong Tinh Bàn ẩn chứa một đạo thanh quang.
Hai mươi Mệnh Cách đồng thời bạo phát, lực lượng mạnh trước nay chưa từng có khiến không gian rung động, gần như toàn bộ Đạo lực lượng trong cơ thể hắn đều theo cương ấn quang trụ đánh vào Thiên Ngô.
Phanh phanh phanh…
Đại địa không ngừng rung động.
Tất cả mọi người nín thở, miệng đắng lưỡi khô nhìn về phía quang trụ, không biết nên mừng hay nên lo.
Mất đi Thiên Hồn Châu tương đương với mất đi tất cả lực lượng Mệnh Cách, Thiên Ngô không thể ngạnh kháng, toàn thân ả hoá thành hơi nước, ngưng kết thành băng nhưng vẫn kêu la không ngừng, phun ra máu tươi.
Cho đến khi không còn âm thanh nào, Thác Bạt Tư Thành mới thu hồi Tinh Bàn, vẻ mặt tham lam nhìn Thiên Hồn Châu trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận