Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 969

“Thuỷ?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Hắn đột nhiên nhớ lại thời niên thiếu trên Ma Thiên Các, khi hắn đứng rèn luyện đao kỹ dưới thác nước, sư phụ từng nói đợi đến khi hắn có đủ năng lực, có thể bỏ qua đao kiếm mà ngự thuỷ thành đao.
Giữa thiên địa vốn tràn ngập hơi nước, tuy nhìn bằng mắt thường không thể thấy được nhưng nguyên khí lại có thể bắt giữ được chúng.
Nguyên khí cấp tốc thu nạp, đao cương hình thành. Trên bầu trời xuất hiện vô vàn đao cương chỉnh tề tạo thành một đao trận. Đao trận có hình dạng của một con thuỷ long bay lượn trên không trung.
Đúng lúc này Lục Châu đạp không bay lên đến gần đao trận, hai tay giang rộng rồi lao thẳng xuống dưới. Thuỷ long phát ra tiếng rồng ngâm vang trời lao thẳng xuống ao nước trên Vân Sơn đài.
Ầm !
Đao trận lại lần nữa vọt ra khỏi ao nước, một đao trận lớn hơn gấp trăm lần so với trước đó xuất hiện, con thuỷ long khổng lồ bay lượn quanh người Lục Châu.
Toàn bộ đệ tử Vân Sơn ngửa đầu há hốc mồm nhìn cảnh tượng hoa lệ này. Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân cũng trợn tròn mắt, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp ngự đao thuật đặc sắc như vậy.
“Nhiếp Thanh Vân, ngươi có đỡ được chiêu này không?” Lục Châu lăng không hỏi.
“Ta…” Nhiếp Thanh Vân chột dạ.
Đừng nói Nhiếp Thanh Vân, ngay cả Tư Không Bắc Thần đã lĩnh ngộ vạn vật là kiếm cũng không dám chắc có thể ngăn nổi một chiêu này.
Lục Châu hỏi Vu Chính Hải: “Đã hiểu ra chưa?”
Vu Chính Hải vốn đang quan sát đến xuất thần, nghe Lục Châu hỏi lập tức hồi thần đáp: “Sư phụ tự mình làm mẫu, đồ nhi sao có thể không rõ.”
Lục Châu nhẹ nhàng hạ xuống Vân Sơn đài, tay chắp sau lưng, thuỷ long khổng lồ trên trời chỉ trong khoảnh khắc biến trở lại thành nước ào ào rơi xuống như mưa.
Nước mưa ập xuống, Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân chưa kịp phản ứng đã ướt sũng.
Trong khi đó nước mưa rơi về phía Lục Châu đều bị biến thành đao cương, mỗi giọt nước là một tia đao cương bén nhọn, đao cương lít nha lít nhít đầy trời, bên ngoài lại được kim sắc cương ấn bọc lấy!
Vu Chính Hải, Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đều nghẹn họng.
“Đao pháp này tên là Thuỷ Long Ngâm.”
Đao trận mang hình thù của một con thuỷ long được kim sắc cương ấn bao bọc, uy lực gia tăng mãnh liệt bổ nhào về phía Nhiếp Thanh Vân.
Nhiếp Thanh Vân cả kinh, vội vàng đạp không bay lên chắn đao trước mặt.
Tiếng rồng gầm vang lên, đao trận đánh tới tựa như thuỷ long đang giương nanh múa vuốt. Nhiếp Thanh Vân bị húc bay, cấp tốc gọi ra pháp thân thập diệp hồng liên!
Lục Châu vốn chỉ có tu vi cửu diệp, biết rõ một khi Nhiếp Thanh Vân gọi ra pháp thân thì thuỷ long sẽ bị phá. Hắn đương nhiên sẽ không để Nhiếp Thanh Vân được như ý.
“Nhớ kỹ…” Lục Châu chậm rãi nâng tay đẩy ra một chưởng, “Phải học được cách bổ đao.”
Chưởng ấn màu lam nhạt bay đến trên đỉnh đầu thuỷ long, uy lực của đao trận lập tức gia tăng mấy lần. Chưởng ấn đè xuống, thuỷ long đao trận cũng vồ lấy Nhiếp Thanh Vân.
“Cầu Lục tiền bối thủ hạ lưu tình!” Mấy trưởng lão Vân Sơn cuống quýt quỳ xuống cầu xin.
Nhiếp Thanh Vân lảo đảo lui lại, thuỷ long đao trận mang theo khí thế bài sơn đảo hải ập xuống, Nhiếp Thanh Vân muốn nâng tay đón đỡ nhưng hai tay run rẩy không thể nhấc lên nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn đao trận tốc thẳng vào mặt.
Thuỷ long đao trận đến cách Nhiếp Thanh Vân nửa thước thì ngừng lại, đao trận tiêu tán biến trở lại thành nước rơi ào xuống đất.
Một chiêu kết thúc.
Vân Sơn đài lặng ngắt như tờ. Chỉ có mình Tư Không Bắc Thần là bình tĩnh nhất, vì hắn là người đã chứng kiến Lục Châu liên tục mấy lần dùng một chiêu đánh bại cường giả thập diệp nên chẳng còn kinh ngạc nữa.
Những người khác đều bị một chiêu Thuỷ Long Ngâm làm cho rung động thật sâu.
“Đa tạ Lục tiền bối thủ hạ lưu tình!” Mấy trưởng lão Vân Sơn vội vàng dập đầu cảm tạ. Nhiếp Thanh Vân mà xảy ra chuyện thì Vân Sơn xem như tiêu tùng.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía đại đồ đệ. “Đã xem kỹ chưa?” Bích Ngọc Đao bay trở về bên hông Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải hồi phục tinh thần, khom người đáp: “Đã xem kỹ. Nhưng đồ nhi còn một nghi vấn.”
“Nói đi.”
“Điều sau cùng sư phụ dạy: ‘bổ đao’, đồ nhi chưa hiểu được dụng ý của người.”
Lục Châu vuốt râu đáp: “Phòng ngừa rắc rối xuất hiện, những chuyện còn lại ngươi phải tự mình thể nghiệm.”
Vu Chính Hải không dám tiếp tục truy vấn nữa, vội vàng khom người: “Vâng, đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, sớm ngày nắm giữ Thuỷ Long Ngâm.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi xuống bậc thềm, nhìn sang Nhiếp Thanh Vân nói:
“Nhiếp Thanh Vân, ngươi đã minh bạch ý của lão phu chưa?”
Trong lòng Nhiếp Thanh Vân khẽ động. Nghĩ lại việc xử lý người Thiên Vũ Viện trước đó, hẳn là Lục tiền bối đang nhân cơ hội này để cảnh tỉnh ta?
Hắn bèn khom người đáp: “Minh bạch.”
Đối mặt với nhân vật như Lục tiền bối, Vân Sơn không thể cứ tiếp tục đòi giữ thế trung lập.
Lục Châu hài lòng phất tay áo rời đi.
Áp lực toàn trường bỗng nhiên giảm bớt, Tư Không Bắc Thần từ xa bay tới đứng trước mặt Nhiếp Thanh Vân cười nói:
“Lần này ngươi đã tin Lục huynh khai Mệnh Cách rồi chứ?”
“Tin.” Nhiếp Thanh Vân không tranh cãi với hắn nữa.
“Vân Sơn và Cửu Trọng Điện đã đấu đá nhiều năm. Gần ngàn năm nay, Cửu Trọng Điện không thắng nổi Vân Sơn, mà Vân Sơn cũng không thắng nổi Cửu Trọng Điện. Nếu ngươi đồng ý thì hôm nay chúng ta cùng ngồi lại trò chuyện một phen, ngươi thấy thế nào?” Tư Không Bắc Thần nói.
Nhiếp Thanh Vân không lập tức trả lời mà nhìn về phía đệ tử và trưởng lão Vân Sơn. Trải qua chuyện của Diệp Chân, Vân Sơn cũng bị động đến căn cốt, nào còn khí lực dư thừa để đấu đá với Cửu Trọng Điện?
“Được.” Nhiếp Thanh Vân đáp.
Khi hai người vừa định rời đi, Vu Chính Hải đột nhiên tiến đến nói: “Nhiếp tông chủ…”
“Vu huynh đệ có gì chỉ giáo?” Nhiếp Thanh Vân quay đầu lại hỏi.
“Chúng ta tiếp tục luận bàn nhé?” Vu Chính Hải đề nghị.
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày, vội vàng tóm lấy cổ tay Tư Không Bắc Thần mắng:
“Tư Không lão tặc, hôm nay ngươi không nói chuyện cho rõ ràng thì đừng hòng ngủ nghỉ! Vu huynh đệ, ta hiện có chuyện quan trọng cần xử lý, việc luận bàn để sang hôm khác nhé. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Tư Không Bắc Thần cùng Các đệ tử Vân Sơn nghẹn họng nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận