Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1696

Dương Kim Hồng không có chút lực chống trả nào, toàn thân bị chưởng ấn đánh lùi ra sau, cương khí tứ tán. Trăm chưởng kết thúc, Dương Kim Hồng tựa như diều đứt dây bay ra xa ngàn mét, toàn thân đẫm máu.
Mười thông báo liên tiếp hiện ra. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Mười chưởng một Mệnh Cách. Chân nhân chỉ trong chớp mắt mất đi mười Mệnh Cách.
Tại thời điểm then chốt, lực lượng Thiên Tướng phát huy tác dụng cực lớn, luồng điện vừa nãy kìm chân Lục Châu đã bị một lượng lớn lực lượng Thiên Tướng xoá sạch. Tuy hắn chỉ có mười tám Mệnh Cách nhưng có lực lượng Thiên Tướng bật hack và trọng bảo trong người, Dương Kim Hồng sao có khả năng là đối thủ?
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên, dưới chân Lục Châu tản ra lực lượng gợn sóng. Lực lượng Thiên Tướng được hoá trang thành màu vàng kim giải khai cho Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y.
Sau đó Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên phi liễn, trầm giọng quát: “Xuống đây.”
Cạch.
Phi liễn truyền đến tiếng búng tay. Đám hải thú phi cầm tại chân trời ùn ùn kéo tới.
Tiếng vỗ tay bồm bộp vang lên.
“Không ngờ lại có người giải khai được năng lực giam cầm của thánh vật Ma Thần. Thú vị, thú vị… Tiểu Ninh, đi mời vị đại chân nhân này lên đây cho ta.” Thanh âm kia đầy vẻ lười biếng.
Một vị nữ tử mặc váy trắng, gương mặt thanh tú đi ra khỏi boong tàu rồi đáp xuống, trông như tiên tử không dính khói lửa nhân gian.
Tu vi nàng ta không yếu, nhưng trong Thái Hư, nàng ta chỉ là nữ hầu? Vậy Thái Hư mạnh đến cỡ nào?
Nữ tử kia đáp xuống trước mặt Lục Châu, vừa đánh giá hắn vừa nói: “Tiểu huynh đệ, Nhạc chân nhân cho mời.”
Nghe được xưng hô này, Lục Châu cũng thấy ngoài ý muốn.
Hoàng Thời Tiết thì xấu hổ không thôi. Ai mà không biết Các chủ Ma Thiên Các là một củ gừng già cay độc vô cùng, vậy mà có người dám gọi hắn là tiểu huynh đệ?!
Nữ tử kia thấy Lục Châu bình tĩnh thản nhiên, tiếp tục nói: “Nếu được Thái Hư chiếu cố, có lẽ tiểu huynh đệ sẽ tiến thêm một bước, đây là cơ hội Nhạc chân nhân nhà ta ban cho ngươi.”
Trong ánh mắt nàng ta hiện ra vẻ ngạo mạn và cao cao tại thượng. Cảm giác mình ưu việt hơn người khác gần như đã ăn vào trong máu của đám người Thái Hư, trong lúc giơ chân nhấc tay đều toát ra khí tức này.
Lục Châu nhướng mày, tay phải vươn ra như cự trảo chộp về phía nàng… Nữ tử biến sắc, vội vàng lùi về sau.
Trong phi liễn truyền ra một tiếng kinh ngạc: “A?”
Cự trảo kia nhanh như thiểm điện bắt lấy cổ nữ tử, rắc.
Một trảo đánh tan hộ thể cương khí của nàng, cương ấn cường đại nhấc nàng lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Lục Châu nâng chân. Ầm!
Nữ tử bị đá vào bụng, toàn thân gập lại như một mũi tên văng ra xa, ầm ầm rơi xuống.
Cái gì mà Thái Hư, cái gì mà Nhạc chân nhân, cái gì mà nữ tử không dính khói lửa trần gian… lão phu không biết thương hương tiếc ngọc là gì!
Nữ tử quỳ rạp dưới đất, toàn thân gập lại vì đau đớn, toàn bộ vẻ ngạo mạn ưu việt của nàng đã biến mất, trong mắt chỉ còn lại căng thẳng và sợ hãi.
Lục Châu chắp tay nói: “Nghe không hiểu lời lão phu nói?”
Nữ tử mộng bức. Nàng thật sự không hề để tâm người này đã nói cái gì. Thấy hắn tự xưng là lão phu, nàng mới hiểu vừa rồi một tiếng “tiểu huynh đệ” của mình xấu hổ cỡ nào.
Lục Châu nhắc lại: “Lão phu lặp lại lần nữa. Lăn xuống đây.”
Phi liễn khẽ lay động.
Lúc này, trong phi liễn truyền ra tiếng đàn, sau đó giọng nói cực kỳ âm trầm của Nhạc Kỳ vang lên: “Cho ngươi mặt mũi mà không cần. Ngươi còn chưa xứng giao thủ với ta, trước tiên qua cửa đám hải thú này đã.”
Tiếng đàn như gió táp mưa sa càn quét đàn phi cầm hải thú trong không trung. Chỉ trong thoáng chốc, bọn nó bỗng trở nên hung hăng táo bạo, toàn thân toả ra quang hoa, lợi trảo phát sáng.
Lục Châu đạp đất bay lên, vọt về phía phi liễn. “Thật can đảm!”
Lực lượng Thiên Tướng bám vào chưởng ấn, đánh về phía phi liễn, mà lúc này tiếng đàn cũng trở nên gấp rút, âm luật ngưng thành cương, hắc sắc âm cương xuất hiện đầy trời.
“Hắc liên?”
Xem ra Thái Hư là một khu vực độc lập có thể thu nhận toàn bộ tu hành giả cửu liên mà không khiến bọn hắn bị đồng hoá.
Dưới chân Lục Châu toả ra kim liên, bắn ra tứ phương. Một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí đánh bay toàn bộ đám hung thú vừa nhào tới.
Toàn bộ bầu trời địa cung phủ đầy kim sắc và hắc sắc cương khí. Kim sắc cương khí như kim long khổng lồ đánh nát mấy trăm con phi cầm, hoá thành cơn mưa máu thịt rơi ào ào xuống đất.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y sợ hãi lui lại.
“Đây là…”
“Ta biết sư phụ muốn nói gì, nhưng tu vi Cơ tiền bối từ lâu đã không còn nằm trong phạm vi nhận biết của chúng ta nữa.” Trong mắt Lý Cẩm Y đầy rung động.
Trên không trung.
Lục Châu dùng một chiêu thần thông Thiên thư đánh tan đám phi cầm vừa lướt tới rồi tiếp tục tiến về phía phi liễn.
“Tiểu Ninh, ngăn hắn lại.” Nhạc Kỳ khinh thường nói.
“Vâng.”
Nữ hầu vừa bị Lục Châu đá cho một cước đã tỉnh táo lại, đạp đất bay lên đánh về phía Lục Châu từ phía sau.
Dưới tác động của âm luật, tu vi của nàng ta được phóng đại lên mấy lần.
Thấy vẻ thù hận trong mắt nàng, Lục Châu thản nhiên nói: “Xem ra lão phu đã quá nhân từ.”
“Hả?”
Trong lúc nàng ta còn đang nghi hoặc, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay Lục Châu, ngàn vạn đạo kiếm cương hiện ra giữa trời che phủ cả toà Trọng Minh Sơn.
Ngàn vạn kiếm cương hội tụ lại thành một con giao long, trong chớp mắt đã nuốt chửng lấy nữ hầu. Nàng chỉ kịp hét thảm một tiếng, phốc phốc phốc…
Hư ảnh Lục Châu loé lên, thời gian tĩnh chỉ xuất hiện. Trong mắt nữ hầu đều là sợ hãi, nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được ‘phịch’ một tiếng, đan điền khí hải bị chưởng ấn đánh xuyên, toàn thân rơi thẳng xuống đất.
Mà lúc này, Vị Danh Kiếm mang theo cuồn cuộn kiếm cương cũng ập xuống đâm xuyên lồng ngực nàng.
Mười lăm thông báo hiện ra. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
Tiếng đàn bạo phát.
Nhạc Kỳ đã trở nên phẫn nộ, mười ngón tay vung mạnh, âm cương mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Hải thú lại lần nữa kéo tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận