Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1513

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cũng tỉnh táo lại. Sau phút giây mờ mịt ngắn ngủi, bọn hắn đã hiểu ra chân tướng.
Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn cùng một lúc tỉnh lại, trên mặt tràn đầy mộng bức.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa từ xa bay về.
"Sư huynh, các huynh không sao chứ?" Tiểu Diên Nhi hỏi.
"Không có việc gì." Minh Thế Nhân cau mày nhìn về phía Ung Hoà: "Chúng ta đều bị con hung thú này mê hoặc tâm trí..."
Đây là một cảm giác rất tồi tệ, dù là ai cũng rất khó tiếp nhận được việc mình bị người khác khống chế.
"Cẩn thận một chút, đừng để bị nó mê hoặc nữa." Khổng Văn bò dậy nói, "Nếu xảy ra chuyện thì việc đầu tiên đệ cần làm chính là đánh ta ngất xỉu."
Khổng Vũ nghẹn họng.
Yêu cầu này của huynh thật là kỳ quái.
Khổng Văn nói: "Các chủ vẫn bình an không có việc gì. Đừng để Ung Hoà trốn đi, bản thể của nó rất yếu, năng lực đặc thù của nó có thể so sánh với thú hoàng, nhưng bản thể thì còn yếu hơn cả thú vương."
Đám người gật đầu.
Lục Châu nhìn Ung Hoà đang kêu rên liên hồi, vung tay thi triển Ma Đà Thủ Ấn. Thủ ấn chụp vào lăng mộ khiến lăng mộ vỡ ra nát bét.
Ung Hoà bị Ma Đà Thủ Ấn lôi ra khỏi lăng mộ, thân ảnh nó hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người.
Con mắt và cái miệng nó đều đỏ lòm, lông vàng, trông khá giống vượn nhưng lại cao gầy quái dị hơn. Nửa người dưới của nó giống như rễ cây đâm tua tủa, xung quanh còn có bùn đất bao bọc.
Ung Hoà trầm giọng nói: "Thả ta ra! Ta lệnh cho ngươi, thả ta ra!" Nó không ngừng gào thét.
Đám người theo bản năng lui lại, bao gồm cả bốn vị lão giả. Ngã một lần sẽ khôn ra, dù bọn họ đều là nhất đẳng cao thủ nhưng lại không có sức chống cự trước năng lực của Ung Hoà.
Lục Châu vuốt râu nói: "Đến bây giờ mà vẫn không rõ tình cảnh của mình?"
Oanh!
Lục Châu tung chưởng đánh vào đầu Ung Hoà khiến nó nổ đom đóm mắt, đầu óc quay cuồng.
Diệp Duy lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận nó liều chết giãy giụa, dù sao nó cũng là thú hoàng, sẽ có chút thủ đoạn phòng thân."
Lục Châu tiếp tục nhìn Ung Hoà chằm chằm, hỏi: "Ngươi tới nơi này bao lâu rồi?"
Ung Hoà không trả lời.
"Vì sao lại cư ngụ ở Trấn Thọ Khư?"
Ung Hoà vẫn không trả lời.
"Trên tay lão phu đã dính bao nhiêu là máu tươi, tính thêm ngươi cũng không xem là nhiều."
Lục Châu nâng tay, chưởng đao hình thành mang theo lực lượng Thiên Tướng. Chỉ cần một đao này vung ra, thân thể Ung Hoà sẽ bị chém thành bã vụn.
Quả nhiên, bộ rễ của Ung Hoà lại bắt đầu chuyển động, trong mắt xuất hiện hồng quang: "Ta muốn các ngươi phải trả giá đại giới!"
Thân thể của nó chảy ra tiên huyết, máu tươi đổ xuống bộ rễ đã cắm sâu vào trong mặt đất, dùng đại địa làm căn cơ, dùng Trấn Thọ Khư làm chất dinh dưỡng, hư ảnh cấp tốc bành trướng.
"Tôn nghiêm của Ung Hoà Đại Thánh không thể xâm phạm!"
Diệp Duy lớn tiếng nói: "Bằng hữu cẩn thận! Mau lui ra phía sau!" Lúc này hắn không hi vọng Lục Châu xảy ra chuyện.
Bọn hắn đều đã đánh giá thấp Ung Hoà, nếu lại bị Ung Hoà khống chế lần nữa thì tâm lý của đám người sẽ bị đả kích vô cùng nặng nề.
"Mau, mau đánh choáng ta!" Khổng Văn nói.
Không ai để ý tới Khổng Văn.
Ung Hoà kêu lên chói tai và bắn ra hai đoàn hồng quang, lặp lại chiêu cũ.
Lục Châu vươn một tay lên trời, Tinh Bàn nở rộ che chắn thiên không.
Khổng Văn lập tức vỗ đùi nói: "Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới chứ?"
Hắn tự phong bế thính giác và thị giác, nín hơi ngưng thần. Những người khác cũng cấp tốc làm theo.
“Trọng lực!”
"Nghiệp Hỏa!"
Trọng lực áp chế Ung Hoà khiến hư ảnh của nó không cách nào tiếp tục khuếch trương. Nghiệp Hỏa rơi xuống, bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Thanh âm của Ung Hoà không ngừng càn quét về phía Lục Châu nhưng không thể làm dao động tâm trí hắn mảy may.
Trừ lần đầu tiên không kịp phòng bị, sau đó những lần công kích tinh thần tiếp theo của Ung Hoà đều không thể làm gì Lục Châu. Quanh năm tu hành khẩu quyết Thiên Thư khiến ý chí của hắn hơn xa vạn năm chân nhân, có thể so sánh với Thánh nhân.
"Vì sao ngươi không có việc gì… Vì sao, vì sao..."
Ung Hoà không ngừng lặp đi lặp lại hai tiếng ‘vì sao’, nghe còn khó chịu hơn tiếng Đường Tăng niệm Kim Cô Chú.
Lục Châu nhíu mày, Nghiệp Hoả bao trùm cả lăng mộ, cháy lên nghi ngút.
"Là Nghiệp Hoả, mà còn là Nghiệp Hoả đã thông qua Mệnh Quan." Diệp Duy nói.
"Cao nhân kim liên giới, chẳng trách..."
"Chẳng trách cái gì?"
"Chẳng trách sẽ xuất hiện hiện tượng mất cân bằng."
Bốn vị lão giả vì tự bảo vệ mình nên gần như bịt kín toàn bộ thanh âm, che lại tầm nhìn trên bầu trời, chỉ nhìn được động tĩnh của Lục Châu.
Lục Châu không nghe được lời bốn vị lão giả nghị luận mà tiếp tục đối phó Ung Hoà.
“Băng phong.”
Rắc !
Hàn ý lan tràn, Ung Hoà bị đông cứng, băng hoả lưỡng trọng thi nhau bào mòn sức lực nó.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Kiếm, vung kiếm cương dài đến trăm trượng đâm tới.
Xoẹt!
Vị Danh Kiếm xuyên qua Ung Hoà, hiển nhiên nó không chỉ có một trái tim.
Lục Châu gọi ra Tinh Bàn, mười đạo lực lượng Mệnh Cách bắn ra cương ấn quang trụ, hội tụ vào một chỗ.
Ầm!
Lăng mộ bị đánh thành một hố sâu. Lục Châu thu hồi Tinh Bàn.
Đám người Diệp Duy đã kinh ngạc đến tròn mắt.
“Là chân nhân! Lực lượng vừa rồi vô cùng khủng bố!”
“Vậy tại sao hắn không thi triển Đạo lực lượng?”
Vừa dứt lời, hư ảnh Lục Châu lại loé lên xuất hiện bên cạnh Ung Hoà, thân thể Lục Châu trong suốt như mặt nước.
Đám xúc tu của Ung Hoà đâm xuyên qua màn nước, không thể gây thương tổn cho Lục Châu một chút nào.
Lục Châu lại dùng Vị Danh Kiếm đâm Ung Hoà một nhát.
Bốn vị lão giả câm nín.
Đây còn không phải là Đạo lực lượng sao?
Bọn hắn cảm nhận được trên người Lục Châu toát ra một loại lực lượng vô cùng thần bí, chỉ có chân nhân mới cho bọn hắn cảm giác sợ hãi tương tự. Trái tim bọn hắn đập thình thịch.
Đây chính là chân nhân!
Bọn hắn lại toan tính tranh giành bảo bối với một vị chân nhân!
Diệp Duy thấp giọng truyền âm nói: “Từ bỏ Trấn Thọ Thung, lát nữa thừa cơ hội rời khỏi chỗ này.”
Bốn người cấp tốc nhất trí với nhau, quên sạch sành sanh hiểu lầm vừa rồi. Đều là lão nhân tinh, bọn hắn sẽ không tính toán chuyện ban nãy, chỉ có chung sức đồng lòng mới có thể chạy thoát khỏi bàn tay của chân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận