Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1427

Lục Châu phất tay, Đoan Mộc Sinh bay về phía bờ.
Lục Ngô nói: “Ngươi không thể… mang thiếu chủ… đi.”
“Thiếu chủ?” Lục Châu nhướng mày.
“Đừng đánh trống lảng! Lục lão tặc… ngươi mà mang hắn đi… hắn sẽ chết!”
“Lão phu không phải là Lục Thiên Thông…”
“Không thể nào!” Lục Ngô căn bản không tin.
“Tuỳ ngươi.” Lục Châu hỏi, “Vì sao lại gọi hắn là thiếu chủ?”
Lục Ngô lại lầm bầm một trận.
“Ngươi đang mắng lão phu?”
“Nếu Đoan Mộc chân nhân ở đây… nhất định sẽ tuyệt giao với ngươi!” Lục Ngô tức giận đến trừng mắt.
“Đoan Mộc chân nhân?”
“Nhân loại… vô sỉ.” Lục Ngô nhận định hắn là Lục Thiên Thông.
“Ý ngươi là, Đoan Mộc Sinh chính là hậu nhân của Đoan Mộc chân nhân?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Lục Ngô trầm mặc, toàn thân toát ra địch ý.
“Lão phu muốn dẫn hắn đi, ngươi làm sao ngăn cản?”
“Lục… lão tặc!”
Lục Ngô đạp mạnh chân xuống đất, nhảy lên tầng mây.
Lục Châu lăng không bay lên, song chưởng nâng kim sắc Tinh Bàn trải rộng như thiên mạc.
Oanh!
Thân thể khổng lồ của Lục Ngô rơi xuống đè vào Tinh Bàn, đẩy Lục Châu xuống thấp.
“Lên.”
Kim sắc Tinh Bàn dần chuyển thành màu lam, lực lượng cường đại nâng Lục Ngô lên.
Lục Ngô há miệng, phóng ra âm công.
Ô !
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư trong đầu, hoàn toàn không bị âm công ảnh hưởng.
Nhưng sóng âm cực lớn kia bắn vào mặt hồ lại tạo ra hiệu ứng như đạn pháo, sóng nước văng cao đến tận trời.
Lục Châu thu hồi Tinh Bàn, gọi ra Phiền Lung Ấn.
Phiền Lung Ấn bay ra, Lục Ngô xem nó như con ruồi, vươn trảo vỗ một cái.
Ầm!
Phiền Lung Ấn bay ra ngoài nhưng rất nhanh lại bay trở về, cấp tốc bành trướng, hoá thành một toà núi không thua gì thân thể Lục Ngô.
Lục Ngô bị trấn áp, rơi xuống hòn đảo. Nó tức giận phát lực, giơ hai móng vuốt đẩy mạnh Phiền Lung Ấn lên không trung, cái đuôi quét ngang.
Đại lượng đá vụn trên đảo xạ kích về phía Lục Châu.
Lục Châu gọi ra Tinh Bàn che chắn. Thấy Lục Ngô ngẩng đầu há to miệng phun ra làn sương trắng, Lục Châu đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội băng phong thêm lần nữa.
“Hoả Nộ Kim Liên!”
Nghiệp Hoả dưới chân bao vây lấy kim liên, đẩy Tinh Bàn tiếp tục tiến về phía trước.
“Nghiệp Hoả kim liên? Đây là năng lực Mệnh Quan của hắn?” Diệp Vô Thanh nhíu mày nói. “Người này thật quỷ dị.”
“Quỷ dị? Diệp ca, không phải huynh nói hắn chỉ có hai Mệnh Quan thôi sao? Thấy Chân nhân là phải chạy mà.”
Diệp Vô Thanh lắc đầu: “Bây giờ ta không chắc chắn nữa.”
Rất nhiều chuyện không thể nào chỉ nhìn mặt ngoài đã suy đoán được bản chất. Trên đời này có quá nhiều thứ gạt người, nhất là những người chỉ dùng hai mắt để nhìn là dễ bị lừa gạt nhất.
Thấy Hoả Nộ Kim Liên lượn vòng bay tới, Lục Ngô nói: “Chiêu mới? Lục lão tặc, đừng hòng… bắt ta… làm thí nghiệm!”
Nó thay đổi phương hướng, lại quét ngang vô số cự thạch, đạp đất bay về phía tầng mây. Ngay sau đó, trong tầng mây bắn ra băng trùy rơi xuống như mưa.
Vù vù vù…
Hư ảnh Lục Châu không ngừng loé lên, thỉnh thoảng lại đánh ra lam chưởng phá nát băng trùy.
Kéo dài một đoạn thời gian, Lục Ngô dừng lại uy hiếp: “Ngươi thật… muốn bức ta?”
Lục Châu bay vọt lên tầng mây, chưởng ấn xuất hiện đầy trời như hồ điệp, vây xung quanh Lục Ngô không ngừng tấn công.
“Đúng là phương thức tác chiến tinh diệu.” Diệp Vô Thanh không nhịn được tán thưởng.
“Xem không hiểu.”
“Thân thể Lục Ngô quá lớn, trong khi thân thể nhân loại thì nhỏ, hắn lợi dụng ưu thế này để bay quanh người Lục Ngô, dựa vào góc chết tránh né các đòn tấn công. Hèn gì hắn không gọi ra pháp thân vì hình thể pháp thân quá lớn, sẽ trở thành bia ngắm cho Lục Ngô.” Diệp Vô Thanh giải thích.
“Nhưng Lục Ngô biết băng phong mà!”
Rắc !
Giữa không trung xuất hiện băng lãnh đến cực độ.
“Tuyệt Đối Linh Độ?” Lục Châu cảm nhận được nguy hiểm. Thứ này khiến hắn nhớ tới Hải Hồn Châu.
Ầm! Cự trảo chụp về phía Lục Châu.
Lục Châu nâng Tinh Bàn ngăn trở cự trảo, thân hình hạ xuống.
Không gian xung quanh xuất hiện tình trạng vặn vẹo.
“Không hổ là thú hoàng! Lui!” Diệp Vô Thanh và Diệp Thành cấp tốc lui về sau.
“Hình như hắn không phải đối thủ của Lục Ngô.” Diệp Thành nói.
“Đừng vội kết luận.”
Lục Châu phóng ra sóng âm càn quét bốn phía.
Lục Châu còn chưa rơi xuống đã đụng phải không gian phong bế. Hòn đảo, mặt hồ, tảng đá… khắp nơi đều giòn tan như giấy, bị sóng âm chấn vỡ.
Duy chỉ có Đoan Mộc Sinh là không bị ảnh hưởng đến một sợi tóc. Tinh khí của Lục Ngô đã ngăn cản hàn khí chạm vào hắn.
Lục Châu cảm giác hai cánh tay mình cứng đờ, hai chân xuất hiện cảm giác tê liệt.
“Mạnh như vậy?”
Đúng lúc này, lam pháp thân trong đan điền khí hải tản ra Thái Huyền chi lực bám vào kỳ kinh bát mạch và huyết dịch Lục Châu, truyền đi khắp cơ thể.
Chỉ trong chớp mắt, hàn khí xung quanh bị đánh tan, lam pháp thân biến mất.
Lục Châu ngẩng mặt nhìn Lục Ngô, âm trầm nói: “Ngươi thích băng phong như vậy, lão phu thành toàn cho ngươi.”
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Tử Lưu Ly hợp cấp, nguyên khí thôi động, hàn khí lan tràn ra tứ phía, năng lực băng phong của Tử Lưu Ly cũng khiến không gian vặn vẹo, chỉ trong khoảnh khắc đã bao trùm Lục Ngô.
“lại là… chiêu mới? Hèn hạ!”
Diệp Vô Thanh sợ hãi thốt lên: “Thủ đoạn của chân nhân! Đi, đi mau!”
Bọn hắn cách rất xa, thấy không rõ lắm, nhưng mà có thể thắng được chiêu băng phong của Lục Ngô thì hẳn phải là chân nhân.
“Diệp ca, không xem nữa sao?”
“Mệnh quan trọng hơn!”
Hai người không quay đầu lại, nhanh như chớp biến mất trong rừng.
Diệp Thiên Tâm và Hải Loa có Thừa Hoàng bảo vệ, tiến lùi đúng mực nên không bị ảnh hưởng quá lớn.
Thân thể Lục Ngô cứng đờ, hoá thành bức tượng băng rơi xuống, chỉ có tròng mắt nó là chuyển động mấy lần.
Tinh khí Lục Ngô xuất hiện, bắt đầu xua tan hàn khí.
Oanh!
Một đạo chưởng ấn từ trên trời giáng xuống. Lục Châu không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía trên Lục Ngô.
“Có phục hay không?” Lục Châu trầm giọng nói.
Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn tuần tự đánh vào người Lục Ngô đang đóng băng. Dưới trạng thái đóng băng cực hạn, cho dù là cương thiết cũng sẽ trở nên yếu đuối. Một khi băng vỡ thì Lục Ngô cũng vỡ vụn theo.
Bản năng cầu sinh của Lục Ngô cường đại hơn lúc nào hết, toàn bộ lông trên người nó dựng đứng, tinh khí bộc phát.
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận