Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1365

“Bây giờ không phải lúc để tức giận, phải tìm cách thoát ra ngoài.” Bốn vị trưởng lão đồng thời bay lên.
Thiên mạc bao bọc Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận trong suốt như pha lê nhưng lại phong bế toàn bộ không gian, không một người nào có thể bay thoát.
“Liên lạc với thất tiên sinh.”
“Được.”
Lãnh La lấy trận bố trải ra đất, thiêu đốt phù chỉ.
Nhưng phù chỉ vừa cháy lên đã bị dập tắt, không còn một tia lửa nào, hình ảnh cũng không xuất hiện.
“Thật quỷ dị, không thể truyền tin được.” Lãnh La nói.
Đang ngồi trong Dưỡng Sinh điện quan sát, Lục Châu nhướng mày thầm nghĩ:
“Hiện tại chạy tới e là cũng không kịp.”
Từ kinh đô chạy tới Bắc Vực cần ít nhất một canh giờ, tới nơi thì hoa cũng úa tàn mẹ nó rồi.
Đáng tiếc là đẳng cấp thần thông của hắn còn chưa đủ, phạm vi gia tăng rất có hạn.
Vù !
Bên trong trận pháp, cuồng phong thổi ngược, Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận lại thu nhỏ một vòng.
Bên dưới vách núi sinh ra một lực hút cực lớn khiến bốn vị trưởng lão và Đoan Mộc Sinh trở tay không kịp.
Năm người vội vàng bay lên, gọi ra pháp thân. Năm toà pháp thân kim sắc Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, sinh ra năng lượng cộng hưởng giúp bọn họ đứng vững trước lực hút.
“Tả trưởng lão, đã nghĩ ra cách chưa? Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!” Phan Ly Thiên nói.
“Nhiều chuyện, lão thân đang nghĩ cách đây!”
Tả Ngọc Thư không ngừng suy nghĩ.
Năm toà pháp thân không thể không tiêu hao nguyên khí để đối kháng với lực hút.
“Đại trận ăn thịt người là ăn như vậy sao?”
“Thất tiên sinh từng nói, muốn bố trí Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận cần phải luyện chế ba trăm sáu mươi lăm cái Tinh Thần Phiên, đồng thời đây cũng là đại trận trấn áp, người bị nó phong toả dù dùng đủ loại thần thông cũng không cách nào đào thoát.” Tả Ngọc Thư nói.
“Tư Vô Nhai biết vậy còn bảo chúng ta đến đây?” Phan Ly Thiên cạn lời.
“Việc này không trách hắn được, hắn cũng không biết sẽ có người giở trò quỷ.” Tả Ngọc Thư đáp.
“Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, nghĩ biện pháp đi!”
Lãnh La thi triển đạo ấn chi thuật, na di về phía trước.
Hư ảnh loé lên, vừa tiến lên mấy chục mét đã bị cuồng phong hút lại, cứ thế tới tới lui lui hơn mười lần, Lãnh La chỉ còn cách từ bỏ.
Vù vù !
Cuồng phong bắn ra phong đao từ trên đâm xuống, lực hút lôi kéo nguyên khí khiến phong đao càng thêm hung mãnh, sắc bén hơn cả đao cương.
Phong đao đánh vào năm toà pháp thân. Phanh phanh phanh!
Năm người rơi xuống, chỉ còn cách mặt đất hơn mười mét.
“Bên dưới đó rốt cuộc là thứ gì? Tụ nguyên?”
“Rất có thể là hạch tâm của tụ nguyên, một khi lọt vào thì sinh tử khó dò. Không thể rơi xuống đó.” Tả Ngọc Thư vung Bàn Long Trượng.
Bàn Long Trượng lượn vòng trên không trung, từng đạo ấn phù bay ra va chạm với phong đao, giảm bớt áp lực lên đám người.
Chiêu này của Tả Ngọc Thư chỉ có thể tranh thủ thời gian, không cách nào đối kháng lâu dài được.
“Tứ Phương Cơ!”
Hoa Vô Đạo gọi ra vũ khí, Tứ Phương Cơ xuất hiện dưới chân mọi người để chống đỡ, mọi áp lực đều bị Tứ Phương Cơ kháng trụ.
Nhưng không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo đã mặt đỏ tía tai, áp lực càng lúc càng lớn khiến hắn khó chịu vô cùng.
“Để ta!” Đoan Mộc Sinh tung người nhảy ra, đến bên dưới Tứ Phương Cơ.
“Trường Thương Như Long.”
Hơn vạn đạo thương cương đâm tới. Tứ Phương Cơ một lần nữa được đẩy lên không trung.
“Đoan Mộc Sinh, lên đây!”
Hoa Vô Đạo thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, thập tự lượn vòng kéo Đoan Mộc Sinh trở lại.
“Hoa trưởng lão, ông làm gì thế?” Đoan Mộc Sinh không hiểu.
“Giữ lại thực lực. Ngươi đừng làm loạn.” Thủ thế của Hoa Vô Đạo biến ảo, thủ ấn Đạo gia được hắn phát huy vô cùng tinh tế.
Đúng lúc này, phong đao trở nên mạnh hơn.
Lực hút bên dưới cũng gia tăng mấy lần.
Tứ Phương Cơ cấp tốc hạ xuống, rơi vào bên dưới vách núi rồi biến mất.
Tầm mắt Lục Châu lúc này tựa như bị một lực lượng quỷ dị lôi kéo, không gian vặn vẹo, tầm nhìn xoay chuyển.
Hắn nhìn thấy bên ngoài Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, trên một đỉnh núi có một đạo hắc ảnh tung người nhảy lên không trung rời đi.
Lục Châu nhíu mày.
Theo lý thuyết, người hắc liên giới phải không biết vị trí của đám người Đoan Mộc Sinh mới đúng, không có lý nào lại cố ý tìm tới để xuống tay với Đoan Mộc Sinh và tứ đại trưởng lão. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Hình ảnh càng lúc càng vặn vẹo.
Lục Châu thầm niệm thần thông Thiên thư, gia tăng Thái Huyền chi lực.
Hình ảnh khôi phục lại bình thường, tầm nhìn đã dời xuống bên dưới vách núi.
Cuồng phong bừa bãi đang không ngừng xé rách năm toà pháp thân, phong đao lưu lại từng đạo lỗ hổng.
“Tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết.” Tả Ngọc Thư nói.
“Ha ha ha…” Phan Ly Thiên cười ha hả.
“Ngươi cười cái gì?” Lãnh La kỳ quái hỏi.
“Lão hủ sống đủ rồi, còn sợ chết sao? Lão hủ đã nghĩ ra một biện pháp.” Phan Ly Thiên nói.
Ba vị trưởng lão đều nhìn về phía Phan Ly Thiên.
Chỉ có Đoan Mộc Sinh là nghi hoặc, không hiểu bọn hắn đang nói cái gì.
Giao lưu bằng ánh mắt hả?
Tại Ma Thiên Các, bốn vị trưởng lão thường xuyên thảo luận tu hành, bọn hắn tràn đầy tâm đắc, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt đã hiểu đối phương muốn làm gì.
Phan Ly Thiên nói: “Chúng ta đều là pháp thân không kim liên. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta luyện tập kỹ năng sử dụng pháp thân không?”
“Đương nhiên là nhớ rõ.”
“Chúng ta dùng phương pháp này, các vị thấy thế nào?”
“Lão thân đồng ý.” Tả Ngọc Thư nói.
“Lãnh mỗ không có ý kiến.”
“Ta sẽ liều mình cùng quân tử.” Hoa Vô Đạo cười nói.
“Vậy thì làm thôi.” Tả Ngọc Thư ra hiệu.
Đoan Mộc Sinh mộng bức hỏi: “Các vị đang nói cái gì thế?”
Soạt.
Phan Ly Thiên đột nhiên tóm chặt lấy bả vai Đoan Mộc Sinh, từng đạo cương ấn bao trùm lấy hắn, hồ lô trong tay nâng lên húc Đoan Mộc Sinh bay đi.
“Cú thứ nhất.”
Ông !
Pháp thân thập diệp cao hai mươi trượng trực tiếp mang Đoan Mộc Sinh bay lên không trung.
Cùng lúc đó, Tứ Phương Cơ cũng bị hạ xuống.
Chỉ cần tốc độ bay lên cao hơn tốc độ hạ xuống là được.
“Dừng tay!” Đoan Mộc Sinh hét lớn một tiếng.
Đáng tiếc không ai nghe lời hắn.
Tả Ngọc Thư vô cùng thành thạo, Bàn Long Trượng vung lên, pháp thân hai mươi trượng bay vọt lên, mang theo một đôi cánh vàng óng tóm lấy Đoan Mộc Sinh đẩy lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận