Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 435

Ngay khi hai thầy trò đang loay hoay tìm một khách điếm để cư ngụ thì một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở giữa đường. Hắn nhìn quanh rồi huýt sáo với Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
“Lão tiên sinh.” Nam tử trung niên cất tiếng chào.
“Ngươi đang nói chuyện với lão phu?”
Nam tử trung niên cẩn thận bước đến trước mặt Lục Châu, dò xét hai người một chốc rồi nói: “Từ nơi khác đến à?”
Tiểu Diên Nhi thúc giục. “Có việc gì thì nói mau đi.”
Nam tử trung niên đáp: “Hiện tại Lương Châu Thành rất loạn, ta đã quan sát hai vị thật lâu, hẳn là hai vị đang cần một chỗ ở. Đi với ta, ta an bài chỗ ở cho hai người.”
Trong lòng Lục Châu dấy lên sự nghi ngờ. Hắn và Tiểu Diên Nhi mới vào Lương Châu Thành, sao người này lại biết mình đang tìm chỗ ở?
Sắp tới Lương Châu Thành có khi sẽ trở thành Ích Châu thứ hai, toàn thành đều cảnh giới, nhưng nhìn nam tử trung niên này xem, lá gan rất lớn.
Chuyện khác thường hẳn có điều khuất tất.
“Ngươi có thể sắp xếp chỗ ở cho chúng ta?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử trung niên thần bí nói: “Bên ngoài rất loạn, hai vị đến chỗ ta sẽ biết…”
Lục Châu ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu. “Mời dẫn đường.”
Dù sao hắn cũng muốn nghỉ ngơi ở Lương Châu một khoảng thời gian, nhân cơ hội tìm kiếm Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai.
Không bao lâu sau, nam tử trung niên đã đưa hai người đi hết mấy con đường, rốt cuộc đến một trang viên.
Nam tử trung niên có vẻ lén lút, hắn đứng bên ngoài huýt sáo. Sau đó có hai nam tử chạy tới.
Nam tử trung niên nói: “Lại đến hai người, các ngươi sắp xếp chỗ ở đi.”
Cái gì mà là “lại”?
Trong lòng Lục Châu nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, vuốt râu nói: “Đây chính là chỗ ở ngươi tìm cho lão phu?”
Một trong số hai tên thanh niên vừa chạy tới lên tiếng: “Hai vị, mời vào trong.”
Lục Châu bỗng cảm thấy trang viên này tựa như hắc điếm…
Lục Châu quay sang nói với tên nam tử trung niên đứng bên cạnh: “Lão gia nhà ngươi họ Thẩm?”
“Không sai. Lão tiên sinh biết lão gia nhà ta?” Nam tử trung niên hào hứng hỏi.
“Thẩm Lương Thọ?” Vừa rồi Lục Châu cảm thấy có chút ấn tượng.
“Hừ… Lão tiên sinh, nếu ngài biết tục danh lão gia nhà ta thì nên lễ phép một chút. Nếu là nhà khác đã sớm đuổi ngài đi rồi.” Một thanh niên nam tử bỗng nói.
Thẩm Lương Thọ, người này cũng có chút tiếng tăm.
Tu hành giới có Hắc Bảng, đương nhiên cũng sẽ có Bạch Bảng. Người đứng đầu Hắc Bảng, không cần tranh luận, đương nhiên chính là tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo.
Người đứng đầu Bạch Bảng, chính là đại thiện nhân Thẩm Lương Thọ luôn làm việc tốt.
Cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra “việc thiện” mà không cần động cơ hay lợi ích gì. Cũng chỉ có hắn mới được hai bên phe phái hắc bạch trong Lương Châu Thành cho chút mặt mũi.
“Mời đi.” Nam tử trung niên làm tư thế mời.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, bước vào trong. Bên trong trang viên có một tầng bình chướng trong suốt như ẩn như hiện.
Rất nhanh Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã được an bài chỗ ở.
Nam tử trung niên dẫn đường nhìn về phía hai người, khom lưng nói: “Lão gia nhà ta có dặn, bất kể là ai khi vào trang viên đều phải kiểm tra tu vi để phòng ngừa có kẻ quấy rối. Mong hai vị phối hợp.”
Lục Châu nhìn nam tử trung niên, không ngờ cái tên Thẩm Lương Thọ lại làm việc cẩn thận như vậy. Nhưng làm việc tốt thì cứ làm, cớ gì lại muốn biết rõ tu vi người ta?
Nam tử trung niên lấy từ trong ngực ra một khối tinh thạch.
Thấy phẩm chất viên tinh thạch kia, Lục Châu đã hiểu ngay. Tên Thẩm Lương Thọ làm chuyện này không chỉ mới một hai ngày.
Loại tinh thạch này chỉ có ở các đại tông môn khi muốn chiêu thu đệ tử, hoặc là hoàng thất muốn mời chào người gia nhập.
Người bình thường chẳng ai có thứ này.
“Sư phụ… đo tu vi của đồ nhi đi. Đồ nhi sợ tu vi của người sẽ doạ bọn hắn sợ chết khiếp.” Tiểu Diên Nhi bước ra.
Nam tử cầm viên tinh thạch trong tay, nghe thấy Tiểu Diên Nhi gọi Lục Châu là sư phụ bèn cười nói: “Doạ bọn ta sợ chết khiếp à?”
Vẻ mặt của hắn như muốn nói, tiểu nha đầu chưa trải sự đời!
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn tên nam tử trung niên.
“U Minh Giáo có rất nhiều cao thủ xuất hiện ở Lương Châu Thành ta còn không thèm sợ, sao có thể sợ các ngươi? Nha đầu, vẫn nên để sư phụ ngươi đo tu vi thì hơn.”
Hắn cầm viên tinh thạch bước tới.
Tiểu Diên Nhi nhìn viên tinh thạch, thấy có vẻ thú vị liền nói: “Ta cũng muốn đó, tu vi ta cao lắm nha!”
Loại tinh thạch này tương đối quý giá. Một khối trung đẳng linh thạch dùng mười lần sẽ bị hao hụt đi rất nhiều năng lượng.
Vả lại, đo tu vi bằng thứ này, tu hành giả thường không thể giấu giếm tu vi được.
Nam tử lừ mắt nói: “Đo lão tiên sinh trước đã.”
Lục Châu tiện tay vung lên, viên tinh thạch bay vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay nắm lại.
Tinh thạch cộng hưởng phát ra tiếng ông ông, toả ánh sáng.
Nam tử trung niên tỏ ra kinh ngạc nói: “Thì ra là Thần Đình cảnh, thứ cho tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Ngoài miệng thì cung kính nhưng trên mặt hắn lại thản nhiên như không, như thể đang nói mát, tu vi thật là cao nha, hù chết lão tử rồi.
Tuy vậy, Thần Đình cảnh cũng không phải là kẻ mà ai cũng trêu chọc được.
Nam tử trung niên thu hồi viên tinh thạch, liếc nhìn Tiểu Diên Nhi rồi nói: “Hai vị xin cứ tự nhiên.”
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói: “Còn ta nữa mà, ta còn chưa được đo.”
Nhưng người ta chẳng thèm để ý đến nàng, quay đầu đi mất.
Đi đến ngả rẽ trên hành lang, khoé miệng nam tử nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
Ngay cả sư phụ cũng chỉ là Thần Đình cảnh thì tiểu nha đầu ngươi có thể cao bao nhiêu… Nha đầu điêu ngoa tuỳ hứng, ngươi muốn ta đo, ta càng không cho ngươi đo! Chờ tới ban đêm sẽ cho các ngươi biết các gì gọi là lòng người hiểm ác.
Hơn nữa hắn cũng không muốn lãng phí năng lượng trong tinh thạch.
Tiểu Diên Nhi tức giận giậm chân nói: “Sư phụ, bọn hắn dám xem thường người kìa!”
Lục Châu đáp: “Đo hay không đo cũng chẳng có gì khác.”
“Vâng.”
Thẩm Lương Thọ là người đứng đầu trên Bạch Bảng, luôn làm việc thiện.
Nhưng Lục Châu không ngờ hắn lại to gan đến vậy, dám ở lại Lương Châu Thành, chẳng hề e ngại U Minh Giáo.
Khi đêm xuống…
Tiểu Diên Nhi hai tay chống cằm, mắt nhìn theo một con muỗi đang vo ve bay loạn trong phòng… Một đạo cương nhận nhỏ như kim châm đột nhiên xuất hiện bắn về phía nó.
Vụt!
Con muỗi bị chém làm đôi.
“Hì hì, sư phụ sư phụ, con có thể dùng cương nhận giết muỗi rồi nè!”
Lục Châu mở mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng răn dạy Tiểu Diên Nhi. Dù sao đây cũng là phương thức luyện tập thường ngày của nàng.
Con người chính là loài động vật kỳ lạ. Có người hao hết tâm tư cố gắng học tập nhưng học mãi vẫn không khá hơn. Lại có người chỉ cần nhìn thoáng qua đã làm được rất tốt.
Tiểu Diên Nhi chính là kiểu người thứ hai.
Đùng đùng đùng!
Cửa phòng bị người gõ vang.
“Đồ nhi đi mở cửa.” Tiểu Diên Nhi tung tăng chạy tới mở cửa phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận