Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2089: Từ nay về sau, ngươi chính là Hỏa thần

Lục Châu đứng lên đi tới trước mặt hắn, đột nhiên nói: “Đúng rồi, nha đầu Vĩnh Ninh không tệ.”
Nói xong, Lục Châu khẽ vỗ lên vai Tư Vô Nhai một cái rồi rời khỏi Nam Các.
Sư phụ đã đi một hồi lâu mà Tư Vô Nhai vẫn còn mờ mịt không hiểu, gãi đầu nói: “Lời này của sư phụ là có ý gì?”
Chư Hồng Cộng vọt vào phòng, trên mặt tràn đầy vẻ rèn sắt không thành thép mà nói:
“Thất sư huynh, không phải ta nói xấu huynh, nhưng mà chuyện khác huynh thông minh nhưng chuyện này lại quá hồ đồ… Hắc hắc, sư phụ đây là đồng ý hôn sự của hai người đó.”
“Hả…”
“Đừng xấu hổ nha.” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc, “Tẩu tử còn trẻ đẹp lại ôn nhu hiền lành, thật là đáng quý!” Hắn giơ ngón cái lên tán thưởng.
Tư Vô Nhai: ?
“Sao trông huynh có vẻ không vui nhỉ?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc nói.
Tư Vô Nhai thở dài, phiền muộn nói: “Bát sư đệ, ta mất trăm năm thời gian tìm kiếm mọi người mà không tìm được, sư phụ có phải không vui không?”
“Không có đâu.” Chư Hồng Cộng sờ trán Tư Vô Nhai. “Thất sư huynh, huynh đâu có sốt đâu mà sao nghĩ quẩn thế nhỉ? Sư phụ thấy huynh tỉnh lại, người vui đến mắt muốn híp lại luôn cơ mà?”
“Thật sao?”
Chư Hồng Cộng có một loại xúc động muốn đánh người. “Sư phụ còn rót trà cho huynh đó, ngay cả đại sư huynh và nhị sư huynh còn chưa có đãi ngộ này đâu!”
“Bát sư đệ nói vậy khiến trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều, ta chỉ sợ sư phụ có ám chỉ gì khác mà ta không lĩnh ngộ được thôi.” Tư Vô Nhai nói.
“Thôi huynh đừng dùng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói, “Có một số việc không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy đâu.”
“Bát sư đệ, đệ có vẻ đã thông minh hơn rất nhiều.” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn hắn.
Chư Hồng Cộng hắng giọng, có vẻ kiêu ngạo nói: “Thất sư huynh, kỳ thực ta vẫn luôn rất thông minh mà, chỉ là huynh không phát hiện ra mà thôi. Thất sư huynh, huynh thay đổi rồi…”
“Thay đổi?”
“Huynh trở nên biết suy nghĩ vấn đề từ góc độ của người khác.” Chư Hồng Cộng cười nói.
Ban đêm, Tư Vô Nhai nuốt xuống hai giọt tinh huyết.
Tinh huyết của thiên chi tứ linh sản sinh ra lực lượng cộng hưởng cực đại, du tẩu toàn thân hắn, tràn ngập kỳ kinh bát mạch.
Thể chất hắn vốn chỉ như một đứa trẻ, yếu ớt đến mức không thể ra gió, hiện tại được tứ đại tinh huyết tôi luyện đã trở nên càng lúc càng mạnh mẽ.
Sáng hôm sau.
Khi Tư Vô Nhai mở mắt ra, hắn phát hiện toàn thân mình đều là chất bẩn. Độ cứng cáp của kỳ kinh bát mạch đã gia tăng vô số lần.
“Tinh huyết của thiên chi tứ linh thật là kỳ diệu.” Tư Vô Nhai tán thưởng nói.
Tư Vô Nhai điều tra Vô Thần Luận Giáo Hội cũng là vì muốn tìm được Giám Binh để lấy tinh huyết, tuy vậy thời gian và tinh lực của hắn có hạn nên vẫn chưa thực hiện được kế hoạch này.
“Chuẩn bị xong chưa?” Bên ngoài Nam Các truyền tới thanh âm trầm thấp.
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Thành thật mà nói, ta chưa chuẩn bị xong.”
“Nam nhân đại trượng phu đừng có do dự thiếu quyết đoán như vậy.”
“Nhưng nếu làm vậy, ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn.” Tư Vô Nhai nói.
“Hỏa thần tộc có thể tìm được người thừa kế bản thần đã vừa lòng thỏa ý rồi. Huống hồ gì hiện tại cũng chỉ có biện pháp này, ngươi còn cách nào tốt hơn không?”
Tư Vô Nhai trầm mặc.
Hỏa thần nói tiếp: “Đây là vũ khí của ngươi, hấp thu linh tính từ vũ khí của các đời Hỏa thần sẽ giúp nó tấn thăng hư cấp. Hậu nhân của bản thần nhất định phải là thần linh cường đại nhất, phải dẫn dắt Hỏa thần tộc tái tạo lại lịch sử huy hoàng, đồng thời thực hiện sứ mệnh bảo trì cân bằng trong thiên địa. Ngươi là hậu nhân của Hỏa thần, sao có thể là kẻ yếu!”
Vù.
Một đạo quang hoa bay tới đáp xuống trước mặt Tư Vô Nhai. Đó đã từng là Khổng Tước Linh, vũ khí của hắn. Hiện tại nó có tên là Động Thiên Hư.
“Thật sự phải làm vậy?”
“Có một số việc không thể quay lại như trước, cho dù có thì cũng chỉ là giả tượng mà thôi.”
Hỏa thần đã không còn gì lưu luyến với thế giới này. Hắn bị cầm tù ở Trọng Minh Sơn một trăm ngàn năm, rất nhiều chuyện đều nghĩ thông suốt hơn người khác.
Hắn như một cơn gió đi tới trước mặt Tư Vô Nhai, lấy mặt nạ đỏ xuống, để lộ gương mặt xấu xí nhăn nheo nhưng đôi mắt tràn ngập kiên định.
“Từ nay về sau, ngươi hãy tự mình đeo chiếc mặt nạ này đi.”
Không chờ Tư Vô Nhai mở miệng nói chuyện, Hỏa thần đã vung tay lên. Thân thể Tư Vô Nhai lăng không bay lên không có chút lực chống cự nào, hỏa diễm bốc cháy rừng rực.
“Hậu nhân của Hỏa thần tộc trời sinh đã là bằng hữu của lửa.”
Hỏa thần đẩy chưởng, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh màu đỏ rực, ngàn vạn hồng sắc quang hoa hóa thành vô số tia sáng tách ra khỏi thân thể hắn, cuồn cuộn chảy vào người Tư Vô Nhai.
“Ngươi…”
Tư Vô Nhai chỉ thốt lên được một tiếng, hai mắt mở to nhìn lực lượng đang trôi tuột khỏi thân thể Hỏa thần, cuối cùng không nói gì nữa.
Quả nhiên hắn không có cách nào giữ Hỏa thần lại.
Hỏa thần không phải là không thể sống sót, mà là hắn đã chán ghét hết thảy. Hắn có thể dùng ký sinh thuật để tồn tại, thậm chí là đoạt xá người khác. Nhưng hai loại tồn tại này chính là vũ nhục đối với Hỏa thần.
Trên đời này có người mong ước trường sinh, cũng có người đã chán phải sống tạm.
Hỏa thần đã sống quá dài. Khi tư tưởng duy nhất trong đầu hắn là “quá nhàm chán”, kết cục của hắn đã được định sẵn.
“Đi!”
Lực lượng toàn thân Hỏa thần như trường giang đại hải ập lên người Tư Vô Nhai. Hắn hài lòng nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập mong đợi và hưng phấn.
“Từ nay về sau, ngươi chính là Hỏa thần!”
Trong Đông Các.
Lục Châu đã khảm Thiên Hồn Châu của Giám Binh vào liên tọa.
Két.
Một tiếng giòn tan vang lên, Lục Châu phất tay áo thu hồi Thiên Hồn Châu về. Quá trình khai Mệnh Cách tiến vào giai đoạn hai.
Lục Châu hài lòng gật đầu, chậm rãi đứng lên. Thiên Hồn Châu đã hoàn thành sứ mệnh, nên trả về rồi.
Lục Châu truyền âm gọi Chư Hồng Cộng tới, nhưng cân nhắc đến việc Chư Hồng Cộng làm việc không đủ cẩn thận bèn hỏi: “Giang Ái Kiếm đâu?”
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm đang ở chỗ Bạch Đế.”
Lục Châu nghi hoặc nói: “Còn chưa trở về?”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận