Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1116

Lục Châu tóm lấy tên Hắc Ngô Vệ bên cạnh, chỉ trong khoảnh khắc liên tục tung ra năm chưởng. Năm chưởng này không dùng tới Thái Huyền chi lực.
Năm chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí ập vào lồng ngực Hắc Ngô Vệ.
“Đừng!”
Lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm. Xoẹt xoẹt xoẹt! Vị Danh Kiếm chém điên cuồng vào thân thể Hắc Ngô Vệ.
Tên Hắc Ngô Vệ như bị trúng định thân thuật, đứng yên không nhúc nhích. Rắc !
Khôi giáp trên người hắn vỡ ra thành từng mảnh, máu tươi chảy ướt đẫm toàn thân. Hắn sớm đã bị Vị Danh Kiếm chém nát.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
Tên Hắc Ngô Vệ bị chém thành từng mảnh, rơi vào thung lũng rồi khuất bóng dưới cánh rừng. Không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành thức ăn bị hung thú trong rừng tranh đoạt.
Bốn tên Hắc Ngô Vệ còn lại nuốt nước bọt, một tên khàn khàn nói: “Ngươi thật sự muốn lưỡng bại câu thương?”
Sắc mặt Lục Châu tỏ ra thản nhiên. Xem ra Hắc Ngô Vệ vẫn còn át chủ bài. Nhưng việc đã đến nước này sao có thể quay đầu được nữa.
“Nói thật, bọn ta không muốn đánh. Hắc Ngô Vệ chỉ là tầng lớp chấp hành nhiệm vụ. Phía sau còn có Thẩm Phán Giả đại nhân…” Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ phất tay tạo thành một tầng bình chướng ngăn cách âm thanh, truyền âm nói với Lục Châu.
“Thẩm Phán Giả?”
“Vũ đại nhân thích nhất là ngồi nhìn người khác chém giết lẫn nhau. Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng cứ tiếp tục đấu thế này thì đôi bên đều bất lợi. Các hạ chính là người đã giết Dịch Nghiêu đúng không?” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói.
“Dịch Nghiêu đúng là do lão phu giết chết.” Lục Châu bình tĩnh nói.
“Nửa năm trước, ta phụng mệnh đến điều tra việc này… Nếu ta muốn động thủ thì đã không chờ đến bây giờ. Ta vốn cho rằng các hạ đã là Thiên Giới Bà Sa sẽ không để ý đến Mệnh Cách Chi Tâm đẳng cấp thấp. Không ngờ lại vẫn chạm mặt.” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ khẽ lắc đầu.
“Ngươi nói với lão phu những lời này là có mục đích gì?” Trong tay Lục Châu vẫn đang cầm Vị Danh Kiếm.
“Song phương cùng lui một bước. Chuyện ngày hôm nay chúng ta dừng lại ở đây.” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói.
“Nếu lão phu không đồng ý thì sao?”
Đội trưởng Hắc Ngô Vệ bất đắc dĩ nói: “Từ khi làm Hắc Ngô Vệ, ta đã biết sẽ có lúc phải bỏ mình… Nhưng ta rất muốn sống, sống lâu hơn một chút. Thế giới này vô cùng nguy hiểm, nếu được lựa chọn một lần nữa ta nhất định sẽ không làm Hắc Ngô Vệ.”
“Ngươi đã thấy rõ ràng còn dám uy hiếp lão phu?”
“Người thì đều có nhiệm vụ, thân bất do kỷ.” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói, “Nếu ta biết các hạ sẽ đến Đông Lâm sơn mạch, ta chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đó.”
Còn sống mới là điều quan trọng nhất. Đây chính là nguyên tắc làm việc từ xưa đến nay của đội trưởng Hắc Ngô Vệ.
Một tên Hắc Ngô Vệ đứng phía sau lên tiếng nhắc nhở: “Thời gian gấp gáp, Vũ đại nhân đang chờ chúng ta quay lại phục mệnh.”
Đúng lúc này, từ phía bắc chợt truyền đến giọng nói trầm thấp: “Đây là đồ nhi của ngươi? Trên người hắn có mùi kỳ lạ, thú vị, thú vị… Thật là thông minh, lại có thể tìm đến nơi này.”
Lục Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương bắc, sau đó quay đầu nhìn lại. Phía sau lưng nào còn bóng dáng của Tư Vô Nhai.
“Lão thất?!” Sắc mặt Lục Châu trở nên tối tăm nhìn bốn tên Hắc Ngô Vệ. “Hắn ở đâu?”
“Các hạ…”
“Mang lão phu đi gặp hắn.” Toàn thân Lục Châu bốc lên sát khí.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ nhìn quanh, trong mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn rồi cắn răng nói:
“Vũ đại nhân là một trong tứ đại Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp nghị hội… Thật không dám giấu giếm, các hạ mà đi chẳng khác nào đi chịu chết.”
“Đừng ép lão phu đại khai sát giới.” Ngữ khí Lục Châu vô cùng băng lãnh.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đành vươn tay chỉ về phía sơn mạch phía bắc.
Toàn thân Lục Châu bốc lên kim sắc, nhanh như thiểm điện biến mất, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Bốn tên Hắc Ngô Vệ đồng loạt thở phào một tiếng. “Làm sao bây giờ? Nhiệm vụ thất bại rồi.”
“Báo cáo lại đúng sự thật… Nhưng trước lúc đó…” Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đột nhiên nâng tay vỗ vào ngực mình một chưởng. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy tràn ra khoé miệng.
“Đội trưởng!”
“Làm theo!”
Ba tên Hắc Ngô Vệ còn lại chỉ đành thở dài rồi tự đánh mình trọng thương.
“Chết mất hai vị huynh đệ thì thôi, đừng nhắc lại. Hắc Tháp nghị hội tự có người đi tìm hắn.” Tên đội trưởng nhìn về phía bầu trời rộng lớn, khom người vái một cái. Đôi mắt vốn sáng ngời bỗng khôi phục vẻ lạnh lùng. “Đừng oán ta.”
Người sống trên đời vốn không dễ dàng. Bốn tên Hắc Ngô Vệ cũng phi hành về phương bắc.
“Nếu hắn hạ sát thủ thì chúng ta phải làm sao?” Tên đội trưởng còn lại hỏi.
“Vậy thì… đồng quy vu tận.”
Lục Châu bay thẳng một đường hướng bắc, lực lượng viên Mệnh Cách tốc độ gần như bị ép khô không còn tí nào.
Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy Đế Giang đang lăng không lơ lửng trên một khu rừng.
“Đế Giang?”
Cạp cạp cạp !
Đế Giang nhìn thấy chủ nhân chân chính bèn vội vàng bay tới. Lục Châu nhảy lên lưng nó.
“Lão thất đâu?”
Cạp cạp cạp!
Lục Châu đại khái đã minh bạch tình huống. Tư Vô Nhai nhất định đã đoán được điều gì nên mang theo Đế Giang chạy đến đây để tìm tòi thực hư, nào ngờ xui xẻo gặp phải tên Thẩm Phán Giả tám Mệnh Cách!
Lục Châu khép hờ hai mắt, vận dụng nhãn lực thần thông. Hình ảnh xuất hiện.
Trong tầng mây, Tư Vô Nhai bị một hắc sắc cương ấn cực lớn bắt lấy không cách nào tránh thoát.
“Khí tức Thái Hư, không ngờ lại là khí tức Thái Hư! Đúng là trời giúp ta, trời cũng giúp ta!”
Lục Châu mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Trong tầng mây, một toà liên toạ màu đen ẩn hiện đang tiến về phía một tầng mây đen kịt ở tít trên cao. Hắc liên khổng lồ mang lại cảm giác cực kỳ áp bách, mười mảnh liên diệp xoay tròn khiến vân vụ xung quanh phiêu tán không ít.
Từ xa, bốn tên Hắc Ngô Vệ đang bay tới với tốc độ không mấy nhanh. Bọn hắn không muốn chạm mặt Lục Châu, dù là trên người vẫn còn át chủ bài có thể dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận