Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2018: Ba chiêu

Chư Hồng Cộng nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Lão tử không coi trọng Át Phùng, đổi một điện khác. Chọn Chiên Mông đi.”
Ô tổ Chiên Mông điện đã quy thiên, nghe nói điện thủ Ô Hành còn bị thương, hẳn là ổn.
Ở bên kia, Trương Hợp nhìn thấy Vu Chính Hải chọn Át Phùng điện, trong lòng thở phào một hơi. Nguy hiểm thật, may mà không chọn ta! Hy vọng mấy tên biến thái kia cũng đừng chọn ta!
Trương Hợp chỉ cầu mong mình đừng thua quá thảm. Vị trí điện thủ này tặng cho người khác đi, làm nhiều thêm một ngày mông hắn lại đau thêm một chút!
Trên sân, Vạn Thành Công gọi ra một đạo lợi nhận đánh phủ đầu, tấn công về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không nhúc nhích mà nhàn nhạt nhìn quang hoa kia. Khi Vạn Thành Công đã tới trước mặt, Vu Chính Hải mới vung ra một chưởng:
“Chiêu thứ nhất, Đại Huyền Thiên Chưởng!”
Chưởng ấn như sơn ngăn trở đòn tấn công, Vạn Thành Công trầm giọng nói: “Còn chưa đủ!”
Nguyên khí bốn phía cấp tốc hội tụ, đạo lợi nhận kia càng trở nên sắc bén, không gian xuất hiện vặn vẹo.
“Chiêu thứ hai, Quân Lâm Thiên Hạ!”
Vu Chính Hải đột nhiên thu chưởng, hư ảnh loé lên xuất hiện trên không trung, đao cương hiện ra đầy trời, Bích Ngọc Đao bên hông bay vào lòng bàn tay, hắn cầm đao bổ thẳng xuống dưới.
Vạn Thành Công muốn né tránh, đột nhiên không gian như bị đóng băng, đao cương khổng lồ kia khoá chặt toàn thân hắn không thể động đậy.
“Sao lại như thế?!” Vạn Thành Công trốn không thoát, chỉ có thể lấy cứng đối cứng. Hai tay nâng lên trời đánh ra hai đạo chưởng ấn.
Đao cương bổ vào chưởng ấn như chém đậu hũ. Xoẹt.
Vạn Thành Công chợt cảm thấy lực lượng bị đột kích, cương khí hộ thể bạo phát nhưng vẫn bị đao cương đánh bay.
Hắn kêu lên một tiếng, khí huyết cuồn cuộn.
“Vũ khí này…” Có người kinh hô, “Thấp nhất là hằng cấp.”
“Thanh Đế có nơi thích hợp để luyện hoá vũ khí, hằng cấp cũng không có gì lạ.”
Đúng lúc này, hư ảnh Vu Chính Hải lấp loé, xuất hiện trước người Vạn Thành Công. Hai tay cầm đao biến ra một đạo đao cương dài ngàn mét.
“Chiêu thứ ba, Khai Thiên!”
Đây chính là đao pháp do hắn tự lĩnh ngộ, ẩn chứa lĩnh ngộ quy tắc.
Đao cương vừa bổ xuống một giây, sắc mặt Vạn Thành Công đại biến. Vừa rồi bị không gian quy tắc phong toả, hắn đã biết lĩnh ngộ đại đạo của Vu Chính Hải cao hơn mình.
Vạn Thành Công cắn răng nói: “Ngăn trở!”
Hắn không còn lựa chọn nào khác, trong nháy mắt đã xuất ra mấy chục đạo Kết Định Ấn chồng chất lên nhau.
Oanh!
Đao cương xé rách không gian, đánh nát mấy chục đạo Kết Định Ấn kia, cương khí tứ tán.
Vạn Thành Công bị đánh văng ra ngoài, toàn thân tê liệt, hai tay run rẩy. Các tu hành giả Át Phùng điện cấp tốc đón lấy hắn, giữ hắn không văng ra khỏi khu vực Vân Trung Vực.
Vốn cho rằng kẻ tám lạng người nửa cân, không ngờ bị người ta treo lên đánh. Vân Trung Vực rơi vào yên tĩnh, ai nấy đều chờ đợi Vạn Thành Công tiếp tục tái chiến, ít nhất cũng phải hơn ba chiêu, nếu không thì quá mất mặt!
Vạn Thành Công cũng nghĩ như vậy, hắn hít sâu một hơi, cố gắng cắn răng khống chế nguyên khí để thân thể lăng không lơ lửng.
Đám tu hành giả quan chiến lên tiếng cổ vũ. Vạn Thành Công rốt cuộc đứng lên, biểu tình trên mặt hào hùng vạn trượng…
Bạch Đế cười nói: “Tự tin là tốt, nhưng khinh thường đối thủ không phải là thói quen tốt.”
Thanh Đế cũng có chút xấu hổ, cái tên Vu Chính Hải này, không đánh bại được đối thủ trong ba chiêu thì còn khoác lác cái gì.
Vạn Thành Công trầm giọng nói: “Nếu chỉ có vậy, các hạ muốn đánh bại ta trong vòng ba chiêu e là không đủ. Đừng nói ba chiêu, cho dù là mười chiêu hay một trăm chiêu ngươi cũng chưa chắc thắng được ta!”
Từng câu âm vang hữu lực khiến đám tu hành giả Át Phùng điện tinh thần đại chấn! Đây mới là bộ dạng nên có của điện thủ nha.
“Vạn điện thủ uy vũ!”
Vu Chính Hải đột nhiên mở miệng: “Ngã.”
Nương theo tiếng ‘ngã’ này, toàn thân Vạn Thành Công đột nhiên tê liệt, trường bào nứt ra thành một đường dài, từ trên mi tâm xuống dưới rốn xuất hiện một vết chém đỏ sẫm.
Vạn Thành Công không cầm cự nổi, ngã ngửa ra sau.
Ầm!
“Điện thủ!” Hai tu hành giả vội vã bay tới đỡ lấy Vạn Thành Công.
Bạch Đế nghi hoặc hỏi: “Đây là chiêu thức gì?”
Thanh Đế chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, ngạo nghễ nói: “Đao pháp của Vu Chính Hải có thể khống chế đại quy tắc không gian. Đã nói ba chiêu chính là ba chiêu, chỉ trách mắt ngươi vụng về nhìn không rõ thế cục.”
Bạch Đế câm nín.
Lão hồ ly này lại trưng ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kẻ này đã chưởng khống đao pháp đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi.
Vu Chính Hải chắp tay nói với Vạn Thành Công: “Đa tạ.”
Vạn Thành Công nghĩ lại mà sợ, phát hiện mình vừa đi dạo quanh Quỷ Môn Quan một chuyến… thì ra đối phương đã là đại đạo thánh!
Đám người quan chiến sôi trào!
“Hắn là đại đạo thánh!”
“Quy tắc nghiền ép đối thủ… ta kháng nghị! Đại đạo thánh tham gia điện thủ chi tranh không phải là bắt nạt người khác sao?”
Vu Chính Hải hỏi: “Thái Hư có quy định này à?”
Đám người lập tức nghẹn lời. Quy củ nói rằng đạo thánh trở lên đều có tư cách tham gia khiêu chiến, đương nhiên bao gồm cả đại đạo thánh.
Trương Hợp vỗ ngực, nhẹ giọng nói: “Đại đạo thánh… ta thua không oan chút nào!”
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Tu vi của ta đúng là đại đạo thánh, ai nguyện ý khiêu chiến mời bước ra.”
Đám người lần lượt cúi đầu.
Thất Sinh cũng lên tiếng: “Đại đạo thánh tham dự khiêu chiến là việc phù hợp quy tắc. Nếu đại đạo thánh không thể tham dự, vậy trong các ngươi có ai đánh bại được thánh nữ Trọng Quang điện?”
Đám người lại á khẩu không thể trả lời. Thánh nữ là người nắm giữ hạt giống Thái Hư của đời trước, cũng là một trong số ít đại đạo thánh ở Thái Hư.
“Đến rồi!”
Đám người nhìn về phía chân trời, một chiếc phi liễn đang cấp tốc lướt về Vân Trung Vực.
“Là phi liễn Trọng Quang điện.”
Đám người trở nên hưng phấn, rất chờ mong được nhìn thấy dung nhan của thánh nữ.
Phi liễn bay chậm lại rồi dừng hẳn. Lam Hi Hoà bay ra khỏi liễn, ưu nhã đạm nhiên, phong hoa tuyệt đại hệt như năm đó. Nàng nhìn lướt qua đám người rồi cất tiếng:
“Thật xin lỗi, ta tới chậm.”
Sau đó nàng hành lễ với ba vị Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận