Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 232: Mạc Ly - Mạc Khí

Lãnh La đến đứng cạnh Lục Châu, nhìn về phía biệt uyển Sấu Tây: “Bờ hồ Sấu Tây và căn biệt uyển này vốn là nơi nghỉ ngơi du ngoạn của quý nhân trong cung vào lúc nhàn hạ. Tại sao Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo lại có thể xuất hiện ở.
đây?”
Lục Châu nhìn Mạc Khí một cái rồi nói: “Ngươi là người đứng đầu hắc kỵ, làm việc trực tiếp với hoàng đế mà cũng không biết sao?”
“Hắc kỵ chỉ phụ trách việc chấp hành nhiệm vụ, chưa từng hỏi đến chuyện của triều đình.” Lãnh La đáp.
Tuy Lãnh La đã không còn bị Mạc Ly khống chế nhưng ký ức của nhiều năm qua vẫn còn tồn tại trong não hải hắn.
Lục Châu nhớ lại trong trận chiến ở An Dương thành, kẻ giả mạo U Minh Giáo ngồi trên phi liễn có năng lực vu thuật cường đại.
“Mạc Ly, Mạc Khí… theo ngươi thì hai người này có quan hệ như thế nào?”
Lãnh La thản nhiên đáp:
“Theo ta được biết, Mạc Ly là nữ nhân. Ả là một nữ nhân yêu diễm có khả năng mê hoặc tâm trí người khác, năng lực vu thuật của ả cũng rất cường đại.”
Nếu không phải như thế thì sao Lãnh La hắn lại bị ả ta thừa cơ điều khiển chứ?
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lãnh La tung hoành thiên hạ nhiều năm chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện này.
Trên gương mặt già nua của Lục Châu chợt nở một nụ cười hiếm hoi, hắn lạnh nhạt vuốt râu nói: “Bản toạ nhớ rõ, Mạc Khí có một huynh trưởng, sau này không rõ tung tích.”
Lãnh La không nói gì.
Bởi vì trong trận đại chiến với thập vu tiên hiền hắn cũng đã nghe được.
Bây giờ chỉ là muốn xác định mà thôi.
Lãnh La khàn giọng nói: “Mặc kệ hắn là nam hay nữ, đều phải chết.”
“Rất tốt. Vậy thì ta giao Mạc Ly cho ngươi.” Lục Châu nói.
“Đa tạ.”
Lãnh La chắp tay.
Có thể khiến cho nhân vật bậc này thần phục… Phan Ly Thiên đang ngồi tựa lưng vào phi liễn cũng phải tán thưởng Lục Châu không thôi.
Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Châu. Tu vi của hắn bị phế, không còn lựa chọn nào khác nên mới phải vào Ma Thiên Các. Lãnh La cũng thế. Như vậy tương lai khi Lãnh La khôi phục tu vi thì sao?
“Sư phụ, đến nơi rồi.”
Phi liễn ngừng lại, lơ lửng trên mặt hồ.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nhảy lên.
Chiêu Nguyệt và mấy tên nữ đệ tử cần phải giữ cho phi liễn lăng không nên không nhúc nhích.
Lục Châu tiếp tục quan sát biệt uyển Sấu Tây Hồ.
Ngoại trừ hai tên đồ đệ ra thì lần này hắn chỉ mang theo đám già yếu tàn tật… E là muốn tiết kiệm thẻ đạo cụ cũng khó.
Hắn còn bốn tấm Một Kích Chí Mạng.
Phải sử dụng cực kỳ cẩn thận.
Hệ thống ơi là Hệ thống, mày đang cố ý gia tăng độ khó để tao không được quá ỷ lại vào thẻ đạo cụ có phải không?
“Có trận pháp.”
Lãnh La nhìn lướt qua cách bố trí xung quanh rồi đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Đoan Mộc Sinh có tầm nhìn rõ ràng nhất, từ chỗ cầm lái của hắn có thể nhìn rõ từng ngóc ngách bên dưới.
“Sao ngươi biết?”
Trong mắt Đoan Mộc Sinh chỉ thấy bên dưới là cảnh sắc xinh đẹp, làm gì có dấu hiệu của trận pháp ở đây?
Lãnh La chỉ tay về bốn phía: “Những lương đình này được xây dựng theo hướng bát quái chẳng qua là để che mắt… Bốn phía biệt uyển có năng lượng nguyên khí ba động rất rõ ràng. Trong đám cao thủ Tịnh Minh Đạo không có ai rành về bố trí trận pháp. Thế nên… bốn phía Sấu Tây biệt uyển có thể là đại trận vu thuật, nguyên khí ba động cũng chỉ là thứ dùng để che mắt.”
“Thụ giáo.” Đoan Mộc Sinh ôm quyền.
Hậu sinh vãn bối dù có thiên phú hơn người thế nào thì kiến thức và lịch duyệt vẫn phải thua kém những lão quái vật này.
Phan Ly Thiên tựa người vào thân liễn, vừa nhìn đại trận bên dưới vừa uống một ngụm rượu rồi nói: “Loại trận pháp này không đơn giản, chẳng biết là thuộc loại hình nào.”
“Ngươi cũng biết về vu thuật?” Lãnh La quay đầu lại nhìn hắn.
Phan Ly Thiên tỏ vẻ khinh thường, chậm rãi nói: “Ở Tịnh Minh Đạo thứ không thiếu nhất chính là điển tịch về vu thuật… Vu thuật gồm có loại khống chế ý chí, loại chú thuật, loại khống chế phạm vi, loại mê hoặc tâm trí… Nhưng dù là loại nào thì cũng đều có phương pháp phá giải.”
Khó trách lúc trước Phan Trọng lại có vẻ hiểu rõ về vu thuật như vậy.
Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí và Mạc Ly có quan hệ thân thiết như vậy, việc bọn họ có nhiều điển tịch vu thuật cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là… Tịnh Minh Đạo là một trong thập đại danh môn chính đạo nên hầu như chẳng ai cho rằng hai người này có liên quan đến nhau.
Lãnh La hỏi: “Vậy ngươi có biết phương pháp phá giải không?”
“Không biết.”
Lục Châu, Đoan Mộc Sinh và Lãnh La đều nhất thời câm nín.
Đã không biết thì còn ra vẻ như vậy làm gì, lãng phí thời gian!
Đúng lúc này, từ trong Sấu Tây biệt uyển đột nhiên có hơn mười tên thanh bào tu hành giả bay ra.
Bọn họ từ từ bay lên không trung.
“Bái kiến lão tiền bối.”
Lục Châu không để ý đến bọn họ.
Hắn liếc mắt nhìn qua, ngay cả một tên cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng không có.
Mạc Khí không dám ra đây, lại đưa tới một bầy pháo hôi.
Đoan Mộc Sinh quát: “Gọi lão tặc Mạc Khí ra đây!”
“Ách…”
Hơn mười tên tu hành giả toàn thân run rẩy, vẻ mặt chột dạ, trán đổ mồ hôi.
“Không biết các vị giá lâm đến Sấu Tây biệt uyển có việc gì?”
Lục Châu lắc đầu.
Tại sao Ma Thiên Các lại đến đây, trong lòng Mạc Khí hiểu rõ hơn ai hết.
Tịnh Minh Đạo đã sắp phải đối mặt với kết cục này, thế mà bây giờ còn phái ra đám tiểu lâu la để làm chậm trễ thời gian.
Lục Châu hờ hữ phất tay: “Dọn dẹp một chút.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Trước mắt người có thể lập tức ra tay chỉ có Tiểu Diên Nhi.
Toàn thân nàng nhẹ như yến, Thái Thanh Ngọc Giản bộc phát, vận chuyển Thất Tinh Thải Vân Bộ, toàn thân vọt tới chỗ đám tu hành giả Tịnh Minh Đạo.
Đồng thời Phạm Thiên Lăng cũng xuất ra.
Phanh phanh phanh!
Hơn mười tên tu hành giả không chịu nổi một kích, bay ngược ra sau, từng ngụm tiên huyết phun ra như huyết vụ.
Hơn mười người đều rơi tõm vào Sấu Tây Hồ.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều câm nín.
Không hổ là tác phong làm việc của Ma Thiên Các, ngay cả thủ đoạn kinh người như Lãnh La cũng phải thấy kinh ngạc.
Lục Châu không hề nể tình Tịnh Minh Đạo.
Mạc Khí đã nhiều lần tổn hại Ma Thiên Các… Sau lưng lại cấu kết với Mạc Ly làm việc xấu, đâm dao Ma Thiên Các không ít lần.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Điều đáng tiếc duy nhất là những tu hành giả này chỉ mới Phạn Hải cảnh nên không được ban thưởng điểm công đức. Đúng là hố to! Người chơi cao cấp đến khu tân thủ thì không được điểm kinh nghiệm nữa rồi.
Lục Châu lắc đầu vứt bỏ tạp niệm, không đoán mò nữa.
Tiểu Diên Nhi ngự không trở về.
“Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn đảo qua toàn bộ biệt uyển Sấu Tây Hồ rồi trầm giọng nói: “Mạc Khí…”
Hai tiếng Mạc Khí bắn ra trầm thấp vang vọng như tiếng pháo, từ trên không trung hạ xuống vừa hùng hồn vừa hữu lực, khi rơi xuống mặt hồ lập tức phóng xạ ra tứ phía…
Có thể nhìn thấy sóng âm rất rõ ràng, tựa như luồng khí lưu sóng gợn lăn lộn trên mặt hồ, càn quét toàn bộ biệt uyển Sấu Tây Hồ.
Thấy cảnh này, Lãnh La không khỏi tán thưởng: “Bội phục.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi. Thần Đình cảnh đều có thể làm được.”
Lãnh La đáp lại: “Nhưng có thể khống chế âm công hoàn chỉnh phát tán vào mỗi một góc không gian như thế này, nếu không có mấy trăm năm cô đọng thì sao có thể làm ra được? Cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó lòng khống chế nhập vi đến mức này.”
Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ đồng ý với cách nói của ngươi… Tu vi cảnh giới là một chuyện, nhưng kỹ xảo và kinh nghiệm lại là chuyện khác, đó là thứ mà cảnh giới không cách nào so sánh nổi.”
Có lẽ do thân phận hai người bọn họ ở cấp bậc cao hơn nhiều mấy tên đồ đệ nên Lục Châu cảm thấy rất hưởng thụ khi được khen.
Dễ chịu hơn vỗ mông ngựa bình thường nhiều.
Mọi người tiếp tục quan sát biệt uyển.
Một tiếng gọi này đã chấn động đến mức đám đệ tử Tịnh Minh Đạo phải ngã trái ngã phải.
Mạc Khí trốn trong phòng riêng, không dám đi ra ngoài… chỉ có thể đáp lại.
“Cơ Thiên Đạo!”
Sóng âm cuốn ngược, không khí phảng phất như bị vặn vẹo.
Phan Ly Thiên nhướng mày mắng: “Ui da… lão thất phu này!”
Lãnh La không sao, gần như không bị ảnh hưởng.
Vẻ mặt Lục Châu thì càng lạnh nhạt, não hải một mảnh thanh minh.
Đoan Mộc Sinh tự mình đề cử: “Sư phụ… lão già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đồ nhi nguyện xung phong ra trận, dù phải đào sâu ba thước cũng phải lôi lão già này ra cho bằng được!”
Lục Châu giơ tay lên ngăn lại. “Không cần.”
Sấu Tây Hồ có đại trận vu thuật thủ hộ, nếu để Đoan Mộc Sinh xuống thì hơi lỗ mãng.
Lúc này, trong biệt uyển lại truyền ra thanh âm: “Ma Thiên Các khinh người quá đáng! Thù này không báo thề không làm người!”
Thanh âm này càng lúc càng xa.
“Muốn chạy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận