Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 636

Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi cáo lui.”
Trong trường hợp này, chạy là thượng sách, tốt nhất đừng nhiều chuyện xen vào kẻo ăn đạn lạc.
Lục Châu không để ý tới Minh Thế Nhân, ánh mắt nhìn lướt qua Vu Chính Hải, sau đó đi về phía hậu sơn.
Vu Chính Hải hiểu ý, trong lòng tuy căng thẳng nhưng việc đã đến nước này hắn không thể không đi theo.
Hai người một trước một sau, không vội không chậm, chỉ đi bộ như một người bình thường.
Hậu sơn lúc này đang có Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chăm chỉ tu luyện. Trời còn chưa tối, bọn hắn có thể nhìn khá rõ ràng.
“Chu huynh, mau mau, có người mới đến kìa.” Phan Trọng chỉ tay về phía Lục Châu và Vu Chính Hải.
“Nếu ta đoán không sai, vị này hẳn là bằng hữu của Các chủ…”
“Mẹ nó đừng đoán nhảm nữa, chỉ có một chữ thôi: Tránh.”
Phan Trọng nhanh nhẹn lách mình rời đi.
Chu Kỷ Phong gật đầu. “Có đạo lý.” Sau đó cũng lẩn sang chỗ khác xem như không thấy.
Vu Chính Hải theo chân Lục Châu đi thẳng tới nơi cao nhất ở hậu sơn, cũng là nơi an tĩnh nhất trên Ma Thiên Các.
Lục Châu hờ hững xoay người lại, vuốt râu nói: “Ngươi giết Cổ Nhất Nhiên?”
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh sư phụ, nhìn về phía dãy núi chập trùng trước mắt, khẽ đáp: “Vâng.”
“Trước kia khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, ngươi đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Trong lòng Vu Chính Hải khẽ động. Sư phụ lão nhân gia người quả nhiên vẫn luôn để bụng việc này.
“Ta phái một trong tam đại Kiếm si Trần Văn Kiệt đến chi viện… không ngờ kẻ này lại là người hai mặt.” Vu Chính Hải đáp.
Lục Châu lắc đầu, một tên Trần Văn Kiệt nho nhỏ thì có thể làm được gì. Thập đại cao thủ vây công, Trần Văn Kiệt thất diệp đến cũng chỉ là chịu chết.
“Lần đầu tiên thập đại cao thủ vây công, làm sao bọn hắn nắm được hành tung của lão phu?”
“Kẻ tiết lộ hành tung của người đã bị người giết.” Vu Chính Hải lập tức phủ nhận.
“Vĩnh Thọ?” Lục Châu cũng đoán được là Lưu Qua. Lần này cùng Lưu Qua giao thủ Lục Châu đã biết thêm không ít tin tức.
Có thể xác định một điều, trước khi chết Cơ Thiên Đạo đã thử xung kích lên cửu diệp, thậm chí còn có hy vọng tấn thăng cửu diệp… Lưu Qua từng nói có thể khuyên hắn một lần thì cũng có thể khuyên lần thứ hai. Hiện tại khuyên không được vậy thì giết chết.
Vu Chính Hải lại nói: “Ta thừa nhận ta có tư tâm, ta sẽ không giảo biện.”
Lục Châu vuốt râu. “Ngươi muốn có được giang sơn này đến vậy?”
“Vâng!”
“Sau khi có được thì sao?” Lục Châu hỏi lại.
Nghe được câu này, Vu Chính Hải bỗng nhiên trầm mặc.
Bóng đêm hàng lâm, trên bầu trời từng vì sao nhấp nháy sáng. Hậu sơn trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Ta không nghĩ nhiều đến vậy…” Vu Chính Hải rốt cuộc mở miệng, “Có được rồi tính tiếp.”
Lục Châu chậm rãi xoay người lại đối diện với Vu Chính Hải, trầm giọng nói:
“Lão phu còn nhớ lúc trước khi ngươi bái nhập sơn môn vẫn còn là một thiếu niên. Nhưng ngươi lại khác với những người khác, ngươi trải qua vô số kiếp nạn, hiểu được nỗi khổ của nhân gian, chịu được những điều mà người khác không cách nào chịu nổi… Lão phu nhớ, khi ngươi bước vào cảnh giới Thông Huyền cảnh đã vô cùng mừng rỡ tự ngạo, từng lập lời thề phải bước lên vị trí cao nhất.”
Nghe vậy trong lòng Vu Chính Hải khẽ động. Có rất nhiều chuyện hắn không còn nhớ rõ nữa, không ngờ sư phụ vẫn nhớ.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều trắc trở nên những ký ức trong đầu tựa như một đầm nước đọng không thể dấy lên chút gợn sóng nào.
“Cái sai của lão phu chính là đã không dạy dỗ ngươi thật tốt…” Lục Châu nói.
Câu nói này khiến Vu Chính Hải giật nảy mình. Sư phụ là nhân vật bậc nào, sao có thể tuỳ tiện nhận sai về mình.
Vu Chính Hải quỳ một gối xuống, nắm tay chạm đất nói: “Đồ nhi không dám!”
“Ngươi tự xưng một tiếng đồ nhi, nhưng lão phu không dám tự xưng sư phụ.” Lục Châu thở dài nói.
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Vu Chính Hải cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
“Có lẽ sau một khoảng thời gian ngắn nữa thôi ngươi sẽ là vua của một nước, đến lúc đó… lão phu gặp ngươi còn phải hành lễ.”
Toàn thân Vu Chính Hải chấn động, chân còn lại cũng quỳ hẳn xuống. “Cớ gì sư phụ lại nói như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải chằm chằm, lớn tiếng nói:
“Lão phu có tai mắt tên là Giang Ái Kiếm, là tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm. Nếu hắn muốn kế thừa hoàng vị cũng không khó, nhưng ngươi có biết vì sao hắn rời xa triều đình và hoàng thất?”
Vu Chính Hải lắc đầu.
“Bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy hơn một ngàn nhân mạng ở Cảnh Hoà Cung đều táng thân trong biển lửa, kể cả mẫu thân ruột thịt của hắn.”
Lục Châu dừng lại một chốc rồi nói tiếp.
“Hắn hoàn toàn có thể trở thành hoàng đế nắm trong tay quyền lực ngập trời, sau đó báo thù cho hơn ngàn nhân mạng của Cảnh Hoà Cung. Nhưng mà… hắn không làm thế. Hắn lựa chọn một phương pháp càng thông minh hơn.”
Những điều còn lại không cần phải nói thêm. Lục Châu tin là Vu Chính Hải đã biết được chuyện của Giang Ái Kiếm thông qua Tư Vô Nhai, cũng tin rằng sự việc xảy ra ở Thuận Thiên Uyển đã truyền vào tai hắn.
Trong giọng nói của Vu Chính Hải đã xuất hiện một chút rung động. “Ta không giống hắn. Sư phụ, đồ nhi cả gan thỉnh giáo người mấy vấn đề.”
“Nói đi.”
Vu Chính Hải ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. Trong đầu hắn không ngừng nhớ tới thời điểm mình bị bán đến Lâu Lan, nhớ tới cảnh tượng đám người tranh cướp một cái bánh bao nhỏ.
“Người có biết cảm giác phải ăn bùn đất liên tục trong một tháng là như thế nào không?”
Câu hỏi này rất to gan lớn mật. Khi Vu Chính Hải hỏi ra miệng, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng phát lạnh.
Nhưng nhớ tới lời Minh Thế Nhân, hắn kiên trì nói tiếp:
“Người có biết cảm giác bị người ta giẫm lên mặt, muốn động cũng không thể động là như thế nào không?”
“Người có biết cảm giác bị người mình tin tưởng nhất đâm một dao vào tim đau đớn đến thế nào không?”
Những câu hỏi trước Lục Châu còn có thể khoan nhượng, nhưng câu cuối cùng đã trực tiếp bóc ra vết sẹo của sư phụ.
Lục Châu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. “Đồ hỗn trướng!”
Chát! Vu Chính Hải bị đánh một bạt tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận