Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1231

“Vãn bối tự biết mình học nghệ không tinh… Hôm nay đến Hắc Diệu liên minh là vì nghe nói mỗi hôm trăng rằm đều sẽ xuất hiện rất nhiều hung thú phi cầm.” Gia Luật Sở Nam ủ rũ nói.
“Phi cầm?” Lục Châu ngẩng đầu nhìn không trung thanh tịnh, trời trong xanh không một gợn mây.
Thái dương đã ngả về tây mà chẳng thấy bóng dáng một con phi cầm nào.
Triết Biệt Ly cười nói: “Đây là việc thường thấy ở hắc liên giới và hồng liên giới. Trời tối xuống sẽ xuất hiện rất nhiều phi cầm đến quấy nhiễu thành trì của nhân loại. Nhân loại lợi dụng trận pháp để đánh lui bọn chúng, thuận tiện thu thập Sinh Mệnh Chi Tâm bán cho người nào cần. Những vật này cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Vu Chính Hải gật đầu. Lúc trước khi mới đến hồng liên giới hắn cũng biết đến chuyện này.
“Thời gian không còn sớm nữa, nếu Lục tiền bối không vội thì có thể ở lại làm khách?”
Trong lời nói có hàm ý, tưởng như muốn lưu khách lại nhưng kỳ thực là đang đuổi khéo.
“Ngươi ám sát lão phu không thành, lão phu cũng không phải người không nói đạo lý. Ngươi đưa thêm năm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, chuyện hôm nay coi như xong.” Lục Châu thản nhiên hút máu người.
Triết Biệt Ly và Gia Luật Sở Nam đều câm nín.
Bọn hắn đang muốn giả vờ cho qua, không ngờ lão hồ ly này lại chờ sẵn ở đây.
Triết Biệt Ly đau khổ nói:
“Lục tiền bối, mười lăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch đã là cực hạn, nếu nhiều hơn nữa thì chẳng khác nào muốn vét sạch vốn liếng của Hắc Diệu liên minh…”
Vừa nói tới đây, toàn thân Triết Biệt Ly bỗng cứng đờ.
Vốn liếng? Nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình vẫn còn hàng?
Triết Biệt Ly không tiếp tục nói nữa mà vung tay hung hăng tự tát mình một cái.
Chát!
Âm thanh vô cùng thanh thuý.
“Nếu ngươi cảm thấy không đáng, vậy lấy ra 352 cái đầu người đưa cho lão phu, bao gồm cả đầu Gia Luật Sở Nam.” Lục Châu nói.
Biểu tình trên mặt Triết Biệt Ly đã trở nên vặn vẹo. Hắn đang do dự, đang giãy giụa.
Thẩm Tất ngẩng đầu nhìn trời: “Thời gian không còn sớm nữa Các chủ.”
Ta xem ai vội hơn ai.
Lục Châu nói: “Không vội, Hắc Diệu liên minh lớn như vậy, lão phu cũng muốn ở lại tá túc một đêm, hẳn là hai vị sẽ không cự tuyệt.”
“Không… không không…” Triết Biệt Ly nói năng lộn xộn.
“Vậy ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, đầu người hay là tinh hoa Hắc Diệu Thạch?”
Gia Luật Sở Nam bỗng trầm giọng nói: “Mười lăm thì mười lăm… Ta thay Minh chủ đáp ứng!”
“Ngươi làm chủ?” Lục Châu hỏi lại.
“Đương nhiên có thể.”
“Trước đó Triết Biệt Ly cũng nói như vậy, nếu cả hai ngươi đều có thể làm chủ mà ý kiến lại bất đồng thì…” Lục Châu vuốt râu.
Gia Luật Sở Nam lập tức hạ lệnh: “Người đâu, mang tinh hoa Hắc Diệu Thạch trong kho ra đây!”
“Gia Luật Sở Nam!” Triết Biệt Ly trợn mắt nói.
Gia Luật Sở Nam đang buồn bực vì mất Thất Tinh Kiếm, trong đầu không thèm suy nghĩ gì nữa, ngang ngược nói: “Ta sẽ tự mình nói chuyện với Minh chủ. Đi lấy đi.”
Triết Biệt Ly không nói gì thêm.
Hắn hiểu tính tình của Gia Luật Sở Nam chẳng khác gì trẻ con, mất đồ là khóc lóc om sòm, đã mất thì mọi người cùng mất.
Không bao lâu sau, mấy tên thuộc hạ mang tới một hộp tinh hoa Hắc Diệu Thạch, vỏ hộp dùng gỗ tử đàn khắc ra, bên trên có hoa văn phức tạp và toả ra mùi gỗ thơm ngát.
Triết Biệt Ly bất đắc dĩ dâng lên cho Lục Châu.
Lục Châu cầm lấy, hài lòng gật đầu.
[Ting ! thu hoạch được 15 tinh hoa Hắc Diệu Thạch].
Lục Châu nói với Triết Biệt Ly: “Hình như ngươi không phục?”
“Nào, nào có.”
“Cảm thấy không công bằng?”
“Công bằng, cực kỳ công bằng…” Triết Biệt Ly cúi đầu đáp.
“Nhớ cho kỹ, còn sống mới là điều quan trọng nhất trong tu hành giới.” Lục Châu thản nhiên nói.
Nghĩa bóng, không lấy mạng ngươi là hời cho ngươi rồi.
Triết Biệt Ly khom người nói: “Đa tạ tiền bối dạy bảo.”
Phốc.
Phốc.
Quanh trụ sở Hắc Diệu liên minh bỗng xuất hiện một số phi cầm nhỏ lẻ. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời.
“Các chủ, chúng ta đi thôi. Những vật còn lại hôm sau thuộc hạ sẽ đến lấy.” Thẩm Tất nói.
Trên mấy toà tháp canh, tiếng nói của các thành viên Hắc Diệu liên minh vang lên:
“Khai trận.”
Đông đảo thành viên Hắc Diệu liên minh bay lên không trung, lao về phía bầu trời.
Triết Biệt Ly vội nói: “Để vãn bối mở đường cho Lục tiền bối. Đây là công việc quét dọn thường ngày của Hắc Diệu liên minh. Xin mời.”
Triết Biệt Ly đã thu hồi cảm xúc, chỉ thể hiện ra dáng vẻ cung kính.
Lục Châu không nhìn hắn mà đạp không bay lên, những người còn lại theo sát phía sau.
Lúc này Gia Luật Sở Nam mới nắm chặt tay Triết Biệt Ly, cắn răng thấp giọng hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn là ai?”
“Ngươi đúng là đồ không có mắt! Nếu không nhờ ta kịp thời ngăn cản, ngươi đã chết khô từ lâu!” Triết Biệt Ly càng nói càng tức giận, “Đó chính là vị đại năng ở kim liên giới!”
Gia Luật Sở Nam lảo đảo lui lại. Cơn tức giận trong lòng lập tức bị dập tắt.
Triết Biệt Ly bay lên không trung, Gia Luật Sở Nam vội vàng đuổi theo, hai người đồng thời tiễn chân Lục Châu rời đi.
Sau khi mấy người Lục Châu đã rời đi.
Trong một toà tháp cao ở phía đông tổng bộ Hắc Diệu liên minh.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ.. Người đã đi chưa?”
Một tên thuộc hạ đứng bên cạnh hồi đáp:
“Minh chủ, đã đi rồi. Nhưng Triết đại nhân vì muốn xoa dịu cơn tức giận của đối phương nên đã phải giao nộp mười lăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận