Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1262

Cùng lúc đó.
Sự kiện Hắc Tháp tập thể hạ thấp đã lan truyền đi khắp Đại Viên với tốc độ chóng mặt.
Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình cũng đã nhận được tin.
Trong Trần Vũ Vương phủ.
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Trần Vũ Vương ngồi ngã ngửa ra ghế, hai mắt vô thần, lẩm bẩm nói:
“Chúng ta đều đã đánh giá thấp Lục lão ma…”
Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri sau khi nghe được tin tức này cũng kinh ngạc vô cùng, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã để Triết Biệt Ly toàn quyền xử lý việc đón tiếp Lục lão ma. Đừng nói là mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, cho dù là đòi thêm mười phần nữa hắn cũng phải kiên trì đi tìm.
Tại hồng liên giới, trong một rừng cây xanh um tươi tốt.
Bốn phương tám hướng hội tụ sinh cơ, toàn bộ bị hút vào trong một đám thanh mộc.
Không biết đã qua bao lâu…
Gâu gâu gâu !
Soạt! Thanh mộc tản đi.
Một bóng người nhảy lên không trung, xông thẳng tới chân trời, cương ấn bay ra quét sạch tứ phương, chém đứt toàn bộ thanh mộc và dây leo quanh hắn.
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ đạp không bay lên, sủa mấy tiếng.
Minh Thế Nhân duỗi lưng vươn vai rồi nhìn toà pháp thân cỡ nhỏ trước mặt đầy thoả mãn: “Hai Mệnh Cách rồi.”
“Hình như chẳng khó khăn gì.”
“Một Mệnh Cách năm trăm năm, hai Mệnh Cách một ngàn năm. Đến rùa nhỏ còn sống ngàn năm, ba ba sống vạn năm, ta đây còn không bằng một con động vật bình thường, phải tiếp tục cố gắng mới được!”
Gâu gâu.
“Cẩu tử, ngươi nói xem vì sao rùa nhỏ không biết tu hành lại có thể sống lâu như thế?”
Gâu.
“Hỏi ngươi cũng như không… Đó gọi là lấy tĩnh chế động, có hiểu không? Ngươi không có phát hiện, phàm là những kẻ hiếu động đều sống không lâu sao? Đó chính là tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp, ngay cả sư phụ cũng không biết đâu.”
Gâu gâu gâu…
Cẩu tử không khỏi lắc đầu, có vẻ cực kỳ không tán đồng quan điểm của hắn.
“Đúng là đàn gảy tai trâu. Ta vẫn nên suy nghĩ xem tìm viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ ba ở đâu thì hơn.”
Minh Thế Nhân đứng trên cao ngắm nhìn toàn cảnh sơn mạch. “Cẩu tử, đi qua bên kia nhìn xem.”
Gâu gâu gâu!
“Ngươi là toạ kỵ hay ta là toạ kỵ?! Mau chở ta đi!”
Minh Thế Nhân ngồi trên lưng Cùng Kỳ, Tinh Bàn cỡ nhỏ nằm trong lòng bàn tay, hai mắt ngắm nhìn đầy vẻ thoả mãn.
Hắc liên giới.
Thẩm Tất dẫn Lục Châu đến một toà biệt uyển.
Trong phòng, Lục Châu lại quan sát động tĩnh bên phía Ngu Thượng Nhung, phát hiện vẫn là một mảnh hắc ám đành phải thu hồi thần thông.
Lục Châu lấy tinh hoa Hắc Diệu Thạch ra đặt ở trước mặt, tổng cộng có 116 phần, còn có 10 phần của Hắc Tháp chưa thu hồi.
“Nếu đưa cho Cứu Thiên Viện đoán tạo thì còn cần hao tốn những tài liệu khác, lại mất thời gian.”
Lục Châu lắc đầu, phủ định phương án này.
“Luyện Hóa Phù.”
Giao diện Hệ thống mở ra.
Điểm công đức: 1.248.860 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 287.245 ngày.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá, 1 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 145 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, Thái Hư Kính, 2 Thẻ Dịch Dung, 2 Thẻ Kết Hợp, 4 Thẻ Phân Giải, 36 Thẻ Nghịch Chuyển.
“Cả triệu điểm rồi…”
Nhìn con số này, Lục Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Lão phu quá hung tàn rồi sao?
Hắn nhìn xuống giao diện thương thành, trên đó xuất hiện mấy loại thẻ mới:
Thẻ Phân Giải: giá bán 20.000 điểm.
Thẻ Kết Hợp: giá bán 20.000 điểm.
Luyện Hóa Phù: giá bán 20.000 điểm.
Thẻ Nghịch Chuyển: giá bán 500 điểm.
“Vẫn là Thẻ Nghịch Chuyển có lương tâm nhất.”
Lục Châu mua một tấm Luyện Hóa Phù rồi mặc niệm: “Sử dụng.”
Luyện Hóa Phù nổi bồng bềnh giữa không trung và biến thành một ngọn lửa nóng rực.
Lục Châu ném Tử Lưu Ly và một trăm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch vào ngọn lửa, mười sáu phần còn lại hắn cất vào túi.
“Rốt cuộc Diệp Chân lấy được Tử Lưu Ly ở đâu?”
Càng sử dụng Tử Lưu Ly, Lục Châu càng cảm thấy món đồ này thật thần kỳ, có tác dụng hỗ trợ đề thăng tu vi cực lớn.
Lục Châu lại nhìn về phía bảng công đức. Nếu mua 1.500 năm Thẻ Nghịch Chuyển thì cũng còn dư khá nhiều.
“Phải nghĩ biện pháp tăng giá trị sinh mệnh mới được… Sinh Mệnh Chi Tâm vô dụng, vậy còn phương pháp nào đây?”
Nhìn ra sắc trời bên ngoài, Lục Châu thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Cùng lúc đó, tại kim liên giới.
Bên dưới vực sâu vạn trượng vẫn là một mảnh đen kịt không nhìn thấy gì.
Hàn ý dường như đã xâm chiếm cả thế giới, ngay cả tiếng sóng nước cũng không còn.
Rắc !
Có tiếng băng nứt rất nhỏ phá tan sự im lặng.
“Từ bỏ đi, ngươi không có khả năng phá vỡ băng phong đâu. Đây là băng phong của hải thú chi vương, hàn độc sẽ ăn mòn kỳ kinh bát mạch của ngươi, đông cứng đan điền khí hải của ngươi. Ngươi sống được đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.” Trong đêm đen, Tô Hành khuyên nhủ.
Ông…
Một đạo kim sắc kiếm cương xuất hiện trước mặt hai người, toả ra quang mang nhàn nhạt.
Tô Hành cả kinh, truyền âm nói: “Ngươi có thể ngưng khí thành cương?!”
Không nghe Ngu Thượng Nhung đáp lời, Tô Hành nhìn sang, xuyên qua một tầng băng dày hắn chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Ngu Thượng Nhung mặc trường bào màu xanh, phía trên hắn xuất hiện một đoàn quang mang màu vàng kim.
“Pháp thân? Ngươi điên! Điên thật rồi!”
“Sao lại điên?” Ngu Thượng Nhung đáp lại một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận