Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2084: Tung tích của Giám Binh

“Từ một trăm ngàn năm trước Giám Binh và ta đã tách ra. Hắn không ở bí ẩn chi địa, cũng không rời Thái Hư. Ngươi có thể đến Thái Hư tìm hắn.” Mạnh Chương nói.
“Thái Hư?” Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Thánh Điện có Cán Cân Công Chính, hắn còn dám ở lại Thái Hư?”
“Cho nên ngươi đoán xem, hắn ở chỗ nào mới không ảnh hưởng đến cân bằng?”
Lục Châu nghe vậy lập tức nghĩ tới một nơi quen thuộc là viễn cổ phế tích.
Lục Châu từng đến viễn cổ phế tích một lần, tìm thấy Vô Thần Luận Giáo Hội ở đó. Vô Thần Luận Giáo Hội không xung đột với Thánh Điện và thập điện, cũng không lo lắng bị Cán Cân Công Chính phát hiện là bởi vì bọn hắn ở ngay bên dưới khu vực hạch tâm, ẩn trong đại địa.
“Lão phu nhớ rồi, nếu ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói với lão phu.” Lục Châu gật đầu.
Mạnh Chương nghe vậy lập tức rút ra một giọt tinh huyết đẩy về phía Lục Châu.
Hắn vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ bởi câu nói của Lục Châu, lát sau mới lên tiếng: “Ta đúng là có một việc đang muốn nhờ ngươi… A, người đâu?!”
Bản thể Mạnh Chương mở mắt ra, phạm vi trăm dặm quanh Thiên Khải Chi Trụ đều sáng như ban ngày, hắn phát hiện Ma Thần đã đạp không vọt đi thật xa.
Mạnh Chương nổi quạu. “Ma Thần, đồ lão bất tử nhà ngươi!”
Hắn không thể tùy tiện rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, càng không dám đuổi theo Ma Thần, đành phải tức giận càu nhàu.
Vừa nói xong, phía xa truyền tới thanh âm: “Lão phu có việc gấp phải đi trước, ngày khác chắc chắn sẽ đến tìm ngươi.”
“Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm.”
Mạnh Chương hậm hực nhắm mắt lại, không gian lại chìm vào bóng tối.
Lấy được tinh huyết, Lục Châu không về Ma Thiên Các mà bay tới một cánh rừng, lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Trong hình chiếu xuất hiện thân ảnh của Yến Quy Trần, Chu chưởng giáo và Sở Liên. Ba người quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Ma Thần đại nhân!”
“Miễn lễ.” Lục Châu nói, “Lão phu có việc quan trọng cần hỏi các ngươi.”
“Xin Ma Thần đại nhân cứ việc phân phó, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, dù có phải thịt nát xương tan thì ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.” Chu chưởng giáo cao giọng nói.
Sở Liên và Yến Quy Trần chậm hơn một nhịp, ảo não nắm chặt nắm đấm. Quả nhiên trình độ vỗ mông ngựa của Chu chưởng giáo vẫn là nhất lưu.
Lục Châu nói: “Lão phu nhận được tin tức Giám Binh Bạch Hổ đang ở trong viễn cổ phế tích, các ngươi có từng gặp hắn không?”
“Giám Binh Bạch Hổ?” Ba người cả kinh.
Sở Liên nói: “Giám Binh là một trong thiên chi tứ linh, chúng ta chưa từng nhìn thấy nó!”
“Thiên chi tứ linh luôn xem việc giữ gìn thiên địa cân bằng là nhiệm vụ cả đời, viễn cổ phế tích cực kỳ hoang vu, nguyên khí có hạn, sao hắn lại ở nơi này được nhỉ?” Chu chưởng giáo nghi hoặc nói.
Lục Châu nhíu mày. Xem ra Vô Thần Luận Giáo Hội không biết vị trí của Bạch Hổ.
“Ma Thần đại nhân, nếu chúng ta biết thì đã nói với ngài từ lâu, dựa vào tu vi và địa vị của chúng ta thì quả thật không có tư cách biết vị trí của hắn…”
Lục Châu thấy bọn hắn không có vẻ gì là đang nói dối, trong lòng không khỏi buồn bực. Rốt cuộc Giám Binh đang ở đâu đây?
“Ma Thần đại nhân!” Chu chưởng giáo đột nhiên giơ tay xin phép.
“Nói đi.”
“Chúng ta vừa nhận được tin tức, giáo chủ đại nhân, cũng chính là tín đồ số một của ngài sẽ trở về vào chiều nay.” Chu chưởng giáo hưng phấn nói.
Yến Quy Trần và Sở Liên đều nhất thời câm nín.
Móa, lại bị hắn giành nói trước!
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu có việc quan trọng, chưa có thời gian gặp giáo chủ các ngươi, bảo hắn chờ đi.”
Nói xong Lục Châu cắt đứt hình ảnh, tiếp tục suy nghĩ vị trí của Giám Binh.
Cảm ứng giữa thiên chi tứ linh sẽ không sai, Mạnh Chương nói hắn ở trong phế tích thì chắc chắn là hắn ở đó. Nghĩ vậy, Lục Châu quyết định đi tới phế tích một chuyến.
Lục Châu sử dụng mấy lần phù văn thông đạo để di chuyển tới phế tích, tốn chưa đến một canh giờ.
Khi sắp đến phế tích, hắn cảm nhận được động tĩnh từ phù chỉ bèn ngừng lại, lấy phù chỉ ra xem.
Trên phù chỉ xuất hiện một hàng chữ: “Sư phụ, thất sư huynh tỉnh rồi. Hắn nói giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội chính là Giám Binh, chúng đồ nhi cung nghênh người trở về.”
Chỉ có hàng chữ này nhưng tin tức trong đó lại khiến Lục Châu kinh ngạc.
“Giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội chính là Giám Binh?” Lục Châu rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ. “Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, vô tình gặp được chẳng tốn chút công sức nào.”
Hắn hóa thành hư ảnh, không ngừng thi triển thần thông đại na di, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
Tại viễn cổ phế tích.
Trong khu thành cổ, ba vị chưởng giáo ngồi trong phòng nghị sự ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Ma Thần đại nhân tìm Giám Binh làm gì nhỉ?” Sở Liên nói.
“Theo lời Ma Thần đại nhân thì Giám Binh đang ở trong viễn cổ phế tích. Nhưng mà vì sao chúng ta chưa từng nhìn thấy hắn?” Chu chưởng giáo nghi ngờ hỏi.
“Thôi đừng nghĩ nhiều, đợi giáo chủ trở về rồi tính.”
Ba người ngồi tĩnh tọa trong phòng nghị sự, thỉnh thoảng lại uống trà tán gẫu. Khoảng một khắc đồng hồ sau, bên ngoài truyền tới thanh âm:
“Cung nghênh giáo chủ trở về!”
Ba vị chưởng giáo lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, nhìn thấy trên không trung xuất hiện một nam tử mặc trường bào xám, khí thế rộng rãi, dáng vẻ phóng khoáng đang bay tới, lập tức khom người nói:
“Cung nghênh giáo chủ trở về!”
Ngay sau đó, giọng của Chu chưởng giáo rõ ràng cao hơn đến mấy tông: “Giáo chủ, ngài trở về thì tốt quá!”
Yến Quy Trần và Sở Liên lại câm nín.
“Các vị huynh đệ, bản giáo chủ về rồi đây!” giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội cười ha hả, sau đó hỏi, “Ủa Đỗ chưởng giáo đâu?”
Chu chưởng giáo tiếp tục cao giọng đáp: “Bẩm giáo chủ, Đỗ chưởng giáo chết rồi!”
Giáo chủ khẽ nhíu mày. “Ta cảm thấy ngươi có vẻ là lạ, Đỗ chưởng giáo chết sao ngươi cười tươi như hoa vậy?”
Ầm!
Chu chưởng giáo quỳ một gối xuống nói: “Ma Thần đại nhân tái hiện nhân gian, mấy ngày trước vừa giá lâm Vô Thần Luận Giáo Hội. Đỗ chưởng giáo có mắt không tròng chọc giận Ma Thần đại nhân nên bị tru sát.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kích động nhìn giáo chủ, tiếp tục nói: “Giáo chủ, Ma Thần đại nhân vẫn luôn chờ ngài trở về đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận