Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2045: Tất cả mọi người đều là đồng hương?

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút.
“Thánh nữ đừng quá lo lắng, căn cứ vào tin tức mà giáo hội điều tra được, ngay cả Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến cũng đã thất lạc. Giáo hội có thể không cần những Trấn Thiên Xử khác nhưng Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến là thứ cực kỳ mấu chốt, chúng ta cũng đang dùng toàn lực tìm kiếm.”
Lam Hi Hoà kinh ngạc nói: “Đại Uyên Hiến đánh mất Trấn Thiên Xử rồi?”
“Ta cũng rất ngạc nhiên, Vũ Hoàng tự mình tọa trấn Đại Uyên Hiến, sao có thể đánh mất Trấn Thiên Xử được?” La Tu nhíu mày nói.
“Vậy các ngươi tìm được chưa?”
La Tu lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng rất nhanh thôi. Chúng ta đã có được manh mối, tin là không bao lâu nữa sẽ tìm tới Trấn Thiên Xử.”
“Nó đang ở trong tay ai?” Lam Hi Hoà truy hỏi.
Lần này La Tu không trả lời, chỉ mỉm cười thản nhiên nhìn Lam Hi Hoà. Thứ mà giáo hội vất vả tìm kiếm sao có thể nói ra tung tích để thập điện chiếm tiện nghi?
“Ta đang chờ nghe câu trả lời của thánh nữ các hạ. Được hay không được chỉ dựa vào một ý niệm của thánh nữ mà thôi.”
Kỳ thực tới lúc này Lam Hi Hoà đã cực kỳ muốn tiến hành trao đổi, chỉ là nàng chưa bước qua được ngưỡng cửa quy củ. Khi nàng còn đang xoắn xuýt không biết làm sao, hậu điện bỗng truyền ra thanh âm.
“Đổi với hắn đi.”
La Tu kinh ngạc nhìn về phía hậu điện, chỉ thấy một vị nam tử trầm ổn thành thục với ngũ quan lạnh lùng bước ra, đi cùng hắn là một lão giả cao tuổi.
Trong mắt La Tu lóe lên vẻ kinh ngạc và mừng thầm, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát. Lam Hi Hoà xoay người nhìn về phía hai người, cười nói: “Lục các chủ, Âu Dương tiên sinh.”
La Tu cười chào: “Thì ra thánh nữ các hạ còn có khách nhân ở đây.”
Lục Châu đi vào Hi Hòa điện, nhìn quyển trục nằm trên tay tên thuộc hạ của La Tu, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó nói thành lời.
So với quyển trục, Trấn Khuê Cổ Ngọc có vẻ phổ thông hơn hẳn.
“Mở họa quyển ra.” Lục Châu nói.
La Tu cười đáp: “Thánh nữ đã xem rồi…”
Lam Hi Hoà lên tiếng: “Mời mở ra lần nữa.”
La Tu không nói gì thêm, khẽ phất tay. Tên thuộc hạ bèn mở họa quyển ra.
Soạt. Họa quyển rủ xuống.
Lục Châu lập tức nhìn thấy câu thơ viết trên góc bức họa, không khỏi cau mày lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Câu thơ này rõ ràng đến từ Địa Cầu, làm sao Ma Thần biết được? Làm sao Cơ Thiên Đạo biết được?
Tất cả mọi người đều là đồng hương sao?
Trước mắt Lục Châu chỉ có thể dùng cách này để giải thích. Như vậy… bức tranh này đại biểu cái gì? Câu thơ này ẩn tàng bí mật gì?
Hắn dời mắt nhìn xuống phong cảnh trong tranh, lập tức cảm nhận được lực lượng thần bí hệt như trong Phục Sinh Hoạ Quyển đang mãnh liệt ập tới, ý thức suýt chút nữa đã bị hút vào.
Rẹt !
Họa quyển bị cuộn lại. La Tu đứng chắn phía trước, vẻ mặt tươi cười nói: “Các hạ đã xem xong, cảm thấy như thế nào?”
Lục Châu đánh giá người trước mặt, thản nhiên nói: “Ngươi là thành viên của Vô Thần Luận Giáo Hội?”
La Tu chợt cảm thấy người này có khí thế ép người, thậm chí còn áp lực hơn Lam Hi Hoà nhiều. Ý thức được đối phương không phải hạng người lương thiện, hắn cực kỳ cẩn thận nói: “Vừa rồi ta đã trả lời câu này.”
“Vậy thì trả lời lại lần nữa.” Lục Châu hờ hững nói.
“Hả?” La Tu nhướng mày. Không khí trong điện đột nhiên trở nên bất thiện. Hắn miễn cưỡng đáp: “Ta quả thật đến từ Vô Thần Luận Giáo Hội.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Các ngươi lấy được Ma Thần họa quyển từ đâu?”
“Việc này…” La Tu lắc đầu nói, “Mua bán cũng phải có đạo nghĩa. Đây là giao dịch giữa ta và thánh nữ Hi Hòa, các hạ lại xen ngang như vậy có phải là quá không nói đạo nghĩa rồi không?”
“Ngươi muốn giảng đạo nghĩa với lão phu?” Lục Châu đạm mạc nói.
“Thôi, ta không cần Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện nữa, vẫn còn của Đại Uyên Hiến mà, cáo từ.”
La Tu vung tay, xoay người muốn rời đi.
Hắn vừa đi được ba bước Lục Châu đã trầm giọng nói: “Hi Hòa điện là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
La Tu dừng bước, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ các hạ muốn cướp?”
Lục Châu gật đầu: “Ý kiến này không tồi.”
“Thánh nữ Hi Hòa, ta tới đây là thật lòng thật dạ muốn giao dịch với ngươi. Vốn cho rằng ngươi là người quang minh lỗi lạc, không ngờ lại là kẻ ti tiện như vậy…”
La Tu tức giận nói.
Lam Hi Hoà hỏi chấm?
Nàng vô tội nha? Chuyện này thì có liên quan gì đến nàng?
Lục Châu cau mày nói: “Cưỡng từ đoạt lý. Lão phu từ trong hậu điện đi ra, vẫn muốn trao đổi đàng hoàng. Chính ngươi từ chối làm giao dịch rồi lại muốn đi, sau đó yêu cầu lão phu cướp của ngươi. Lão phu chưa từng nghe ai đưa ra yêu cầu kỳ quái như thế.”
“Lão phu không phải người không nói đạo lý. Hiện tại ngươi vẫn còn cơ hội giao dịch Trấn Thiên Xử với thánh nữ.” Nói xong Lục Châu quay đầu nhìn Lam Hi Hoà. “Ngươi cảm thấy đề nghị của lão phu thế nào?”
Lam Hi Hoà đương nhiên rất muốn có được hai kiện đồ vật này, bèn cười nói: “Ta vốn là đang do dự. Nhưng nếu Lục các chủ cảm thấy làm vậy có lời thì ta cảm thấy yên tâm hơn rồi.”
“Nhưng trước lúc đó chúng ta cần phải hỏi cho rõ ràng, Vô Thần Luận Giáo Hội làm sao thu hoạch được họa quyển của Ma Thần?” Lục Châu hỏi.
Đây là đồ của Ma Thần, nhất định che giấu rất nhiều bí mật, Lục Châu cần phải làm cho rõ ràng.
Đồ của lão phu còn bắt lão phu phải lấy thứ khác ra đổi, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Lam Hi Hoà ở trong địa bàn của mình lại bị Lục Châu lôi kéo làm theo tiết tấu của hắn. Nhưng không biết vì sao, dù Lục Châu có vẻ giọng khách át giọng chủ mà nàng lại chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu, cảm giác do dự thiếu quyết đoán trước đó biến mất không còn lại gì.
La Tu cũng không hiểu nổi. Rốt cuộc ai là chủ nhân Hi Hòa điện thế? Sao đột nhiên lại có một người hùng hùng hổ hổ không nói đạo lý đứng ra thế này?
“Nếu ta không muốn nói thì sao?” La Tu hỏi.
Vừa dứt lời, Lục Châu đã lăng lệ xuất chưởng đánh về phía bả vai La Tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận