Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 605

Vu Chính Hải khẽ thở dài một tiếng. “Hầy… thật là đáng tiếc. Hoa Trọng Dương.”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi đi hiệp trợ vị bằng hữu này, nếu có thể, bản Giáo chủ muốn được cùng hắn nâng cốc chuyện trò, không say không về.” Vu Chính Hải nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hoa Trọng Dương nhảy khỏi phi liễn, pháp thân thất diệp xuất hiện không chút do dự.
Thấy pháp thân khổng lồ trên đầu, đám tu hành giả thủ thành đều bỏ chạy trối chết, sợ hãi đến mức hồn muốn lìa khỏi xác. Chỉ là mục tiêu của Hoa Trọng Dương không phải bọn hắn mà là thành nam.
Ngu Thượng Nhung ở thành nam liếc mắt nhìn về phía pháp thân thất diệp ở đằng xa đang lao vùn vụt tới, lắc đầu nói: “Không thú vị.”
Hắn cố ý giảm tốc độ kiếm cương lại.
Phanh phanh phanh! Cương khí mênh mông của Tiêu Sơn đập vào người Ngu Thượng Nhung khiến hắn bay ngược ra sau.
“Tiền bối!” Hoa Trọng Dương không khỏi kinh hô, không kịp nhìn rõ ràng gương mặt Ngu Thượng Nhung.
Cho dù Hoa Trọng Dương là Nguyên Thần cảnh thất diệp nhưng cũng không dám làm càn trước mặt ngũ diệp đã trảm kim liên. Một tiếng ‘tiền bối’ này là tôn trọng lớn nhất dành cho đối phương.
Ngu Thượng Nhung mượn lực lùi lại, pháp thân tiêu tán, thân ảnh nhoáng lên bay về phía rừng cây bên ngoài toà thành.
Hoa Trọng Dương quát lên một tiếng: “Mở !”
Pháp thân thất diệp bành trướng, nguyên khí bạo động đầy trời đều bị pháp thân xua tan.
Pháp thân thu hồi. Hoa Trọng Dương liếc mắt nhìn Tiêu Sơn đang rơi xuống.
“Tiêu Sơn của Thái Hư Học Cung? Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại mò vào! Xem ra giáo huấn của Cơ tiền bối không khiến ngươi nhớ kỹ!”
Hai tay Hoa Trọng Dương kết hợp tạo thành thủ thế, mấy đạo chưởng ấn đánh về phía Tiêu Sơn.
Ầm!
Bị chưởng ấn nện thẳng vào ngực, Tiêu Sơn rơi xuống đập mạnh xuống đất tạo thành một hố to.
Hoa Trọng Dương không thèm nhìn hắn lấy một cái, lập tức xoay người bay về phía rừng cây.
Trong rừng cây cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ nguyên khí lưu đãng tràn ngập trong không trung thì không còn thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa.
“Tốc độ thật nhanh.” Hoa Trọng Dương lăng không lơ lửng, cẩn thận quan sát khu rừng rồi do dự một chút, quyết định không tiến sâu vào bên trong.
Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Giáo chủ của chúng ta cực kỳ thưởng thức tiền bối, ngài lệnh cho ta tới mời tiền bối ghé thăm U Minh Giáo một lần, mong tiền bối nể mặt.”
Thanh âm truyền đi. Trong khu rừng vẫn vô cùng yên tĩnh không có tiếng đáp lời.
Hoa Trọng Dương hiểu được đối phương là cao nhân, cứ tiếp tục đuổi theo cũng không làm được gì.
“Tiền bối kiếm thuật cao siêu, so với nhị tiên sinh Ma Thiên Các chỉ có hơn chứ không kém. Hôm nay không được gặp mặt thật là đáng tiếc. Vãn bối xin cáo từ.”
Hoa Trọng Dương lách mình rời đi. Trong rừng vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Sau một lúc lâu, Hoa Trọng Dương lại xuất hiện trên không trung, mắt nhìn bốn phía.
“Đi thật rồi?”
Hoa Trọng Dương bất đắc dĩ thở dài, xoay người bay về Dự Châu Thành.
Trong rừng cây tĩnh lặng, phía sau một cây đại thụ, Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm, khẽ thì thầm: “Diễn xuất vụng về, thủ đoạn nhàm chán.”
Nói xong hắn chậm rãi nâng tay vuốt ngực, lắng lại nguyên khí đang rối loạn trong đan điền khí hải.
Ngũ diệp rốt cuộc cũng chỉ là ngũ diệp. Có thể chém nát đan điền khí hải Tiêu Sơn lại toàn thân thoát ra đã là quá sức kinh người.
Cũng bởi do hắn đã quen với phong thái và cách làm việc của bát diệp nên mới lố tay. Ngu Thượng Nhung cầm chặt Trường Sinh Kiếm trong tay, mỉm cười tự nhủ:
“Không cần lo lắng, sớm muộn gì ta cũng sẽ quay lại trạng thái đỉnh phong.”
Hoa Trọng Dương quay về phi liễn, khom người bẩm báo với Vu Chính Hải:
“Giáo chủ, thuộc hạ không thể đuổi kịp, vị cao thủ thần bí kia… hành động quá nhanh.”
Vu Chính Hải không vui nói: “Trọng Dương, gần đây ngươi làm việc càng ngày càng qua loa. Có phải bản Giáo chủ đã đối xử tệ với ngươi?”
Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ… vô năng.”
Tư Vô Nhai lên tiếng nói đỡ:
“Đại sư huynh, việc này không trách Trọng Dương huynh được. Cao nhân có thể trùng tu tới ngũ diệp sao có thể bị đuổi kịp đơn giản như vậy?”
Vu Chính Hải gật đầu. “Hiền đệ nói có lý.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương cũng khổ sở lắm...
Khoảng thời gian này đúng là hắn đang gặp vận xui tám đời. Nhiệm vụ tế thiên đài thất bại thì thôi đi, hắn lại còn ngu ngốc dẫn Cơ tiền bối đến phân đà U Minh Giáo, để ngài ấy hung hăng đánh Giáo chủ một phen. Nay hắn thậm chí không đuổi kịp một vị tu hành giả ngũ diệp, Giáo chủ mắng hắn chẳng sai chút nào.
Vu Chính Hải đỡ Hoa Trọng Dương dậy. “Vất vả cho ngươi rồi.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương khẽ động, vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám.”
Tư Vô Nhai đột nhiên chỉ tay về phía kiến trúc bên dưới. “Đại sư huynh, đã đến phủ tướng quân.”
Lúc này giáo chúng U Minh Giáo đã bao vây phủ tướng quân. Theo suy đoán của bọn hắn, lẽ ra Quý Thanh Thanh phải ra ứng chiến từ lâu, chẳng hiểu sao lại vẫn chưa chịu xuất hiện.
Không bao lâu sau, nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng lăng không bay lên, khom người bẩm báo: “Khởi bẩm Giáo chủ, trong phủ tướng quân không có một ai.”
“Không có người?” Vu Chính Hải nhíu mày.
Tư Vô Nhai suy tư một chút rồi nói: “Rất thức thời, chẳng trách chúng ta đánh chiếm thuận lợi như vậy. Quý Thanh Thanh đã từ bỏ Dự Châu từ sớm, suốt đêm chạy trốn.”
Tinh thần Vu Chính Hải cực kỳ phấn chấn. Các giáo chúng đứng trên phi liễn đồng loạt khom người hô lên:
“Chúc mừng Giáo chủ đánh hạ Dự Châu.”
Sáng hôm sau.
Phía bắc Dự Châu, trong một rừng trúc.
Một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh đang ngồi tĩnh toạ, xung quanh có bốn tên phó tướng đang đứng trông chừng.
“Tướng quân, Dự Châu đã thất thủ.”
“Đã biết.”
Quý Thanh Thanh cầm túi nước lên uống một ngụm rồi chậm rãi đứng dậy.
Nàng nhìn về phía Dự Châu, trên mặt không có một tia lưu luyến.
“Tướng quân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu xuất phát chưa?”
“Không vội, chờ một chút.” Quý Thanh Thanh nói.
“Chờ?”
Bốn tên phó tướng nghi hoặc không hiểu. Nếu đã từ bỏ Dự Châu thì nàng còn đang chờ đợi điều gì?
“Lâm trận bỏ chạy là tội chết… Tướng quân, thuộc hạ thật nghĩ mãi mà không rõ.”
“Chống cự chẳng có ý nghĩa gì.” Quý Thanh Thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận