Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 702

Đúng lúc này Chiêu Nguyệt lại xuất hiện trước cửa Đại Chính Cung. Vừa bước vào điện nàng đã nhanh chóng nói: “Sư phụ, trước cửa Hoàng thành có rất nhiều lão bách tính đang quỳ.”
Nghe vậy Lục Châu mở miệng nói: “Để vi sư đi xem.”
Lát sau Lục Châu xuất hiện trên Hoàng thành, nhìn xuống đám dân chúng đang quỳ trước cổng. Nơi đó có tới mấy trăm người, xung quanh bọn họ còn rơi vãi rất nhiều trang giấy.
Dân chúng không ngừng dập đầu hô lớn:
“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho lão bách tính!”
“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho lão bách tính!”
Lục Châu chỉ tay về phía những trang giấy nằm tán loạn trên mặt đất. “Trong đó viết cái gì?”
“Bẩm Cơ tiền bối, đó đều là bút tích của dị tộc, nội dung giống trong bức phi thư ngài nhận được… chính vì vậy nên dân chúng trong thành mới hoảng sợ như thế.” Hoa Trọng Dương cau mày nói.
Dân chúng bên ngoài lại tiếp tục dập đầu.
Lục Châu đảo mắt nhìn đám người, từng người trong đó đều hiển hiện thân phận là Nhân tộc Đại Viêm.
Đám gian tế thật sự rất giảo hoạt. Cho dù bắt được bọn hắn, bọn hắn chết cũng không chịu thừa nhận thì cũng chẳng có cách nào… Tuỳ ý ra tay giết người sẽ chỉ làm cho Thần Đô càng thêm hoang mang.
Đúng như câu nói kia, giành thiên hạ thì dễ, thủ giang sơn mới khó.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ đối sách. Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Việc này lão phu quản.”
Vừa nói xong, Lục Châu nghe được một tiếng “Ting” nhắc nhở.
Lục Châu mở bảng nhiệm vụ của Hệ thống ra xem, quả nhiên thấy xuất hiện một nhiệm vụ mới: Giải quyết tai hoạ ngầm ở Thần Đô.
“Có Cơ tiền bối ra tay, chuyện này nhất định sẽ suôn sẻ!” Hoa Trọng Dương khom người đáp.
Nhưng trong lòng Hoa Trọng Dương vẫn đang suy nghĩ, chuyện này cực kỳ khó giải quyết, không phải dùng vũ lực là xong. Cơ tiền bối sẽ xử lý như thế nào đây?
“Thông báo cho Chu Hữu Tài của Bắc Đẩu Thư Viện, lão phu muốn gặp hắn.”
Đến gần giữa trưa, ở Đại Chính Cung.
Hoa Trọng Dương kể lại sự tình Thần Đô cho Chu Hữu Tài nghe.
Lục Châu hỏi: “Chu Hữu Tài, ngươi có kế sách gì không?”
Chu Hữu Tài khom người nói:
“Bẩm Cơ tiền bối, gian tế dị tộc làm hại Thần Đô, việc này đúng là khó giải quyết. Ngày trước bất cứ ai bước vào Thần Đô đều có binh lính kiểm tra. Thần Đô vừa loạn đã cho bọn chúng cơ hội thật tốt để trà trộn vào. Nếu muốn giải quyết thì chỉ có thể đi lục soát từng nhà, vận dụng toàn bộ lực lượng Thần Đô để bắt bọn chúng.”
Hoa Trọng Dương lại nói:
“Phương pháp này mặc dù triệt để nhưng lại quá chậm chạp… Gian tế dị tộc tuyên bố mỗi ngày giết chết năm người, Thần Đô lại quá lớn. Dùng phương pháp này phải mất ít nhất ba tới năm ngày, e là không kịp.”
Chu Hữu Tài gật đầu: “Hay là… trục xuất tất cả mọi người ra khỏi thành, bảo vệ bốn cổng thành, sau đó cho từng người đi vào, để quân lính kiểm tra dò hỏi rõ ràng thân phận từng người.”
“Không được, việc xác nhận thân phận vô cùng rườm rà, cần có bá quan văn võ phối hợp. Nay U Minh Giáo tiếp nhận Thần Đô, bọn hắn chỉ ước gì tránh chúng ta thật xa.” Hoa Trọng Dương nói.
Nghe nói như vậy, Đoan Mộc Sinh tức giận dộng Bá Vương Thương xuống đất mắng:
“Triều đình nuôi đám phế vật này để làm gì? Không giúp ích được thì chẳng bằng để đồ nhi đâm một thương lấy mạng bọn hắn!”
“Giết người thì dễ, thần phục người mới khó.” Hoa Trọng Dương lắc đầu thở dài.
“Chuyện thần phục sau này hãy nói.” Lục Châu nhìn về phía Chu Hữu Tài. “Chu Hữu Tài.”
“Cơ tiền bối xin phân phó.”
“Bắc Đẩu Thư Viện của ngươi có còn người khởi động được Thập Tuyệt Trận không?”
Nghe vậy Chu Hữu Tài tự tin đáp: “Muốn dẫn đạo Thập Tuyệt Trận chỉ cần Thần Đình cảnh là đủ. Bắc Đẩu Thư Viện hoàn toàn có thể làm được.”
“Ta chỉ cần mở cửu tuyệt, để lại một tuyệt. Ngươi có thể vây khốn tất cả mọi người trong thành được không?” Lục Châu hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Chu Hữu Tài hồi đáp.
“Tốt.” Lục Châu đứng lên. “Hoa Trọng Dương, Thần Đô còn lại bao nhiêu giáo chúng U Minh Giáo?”
“Bẩm Cơ tiền bối, còn tám ngàn người, bốn phương đông tây nam bắc đều có hai ngàn người thủ hộ.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Còn cấm vệ quân?”
“Có thể điều động sáu ngàn cấm vệ quân.”
So với lực lượng phòng thủ Thần Đô trước đây thì đúng là kém hơn rất nhiều, chẳng trách bọn dị tộc lại lớn lối như vậy.
Lục Châu lâm vào suy nghĩ. Tuy rằng lực lượng tổng thể quá yếu nhưng Thập Tuyệt Trận có thể kéo dài một canh giờ, lại thêm các đồ đệ hỗ trợ thì việc thanh lý đám chuột nhắt này cũng không lớn.
Lục Châu hờ hững nói: “Buổi chiều sẽ thanh lý gian tế. Đi chuẩn bị đi.”
“Vâng!” Đám người khom người lui ra.
Lục Châu lại gọi: “Hoa Trọng Dương.”
“Xin Cơ tiền bối phân phó.”
Lục Châu đột nhiên nâng tay, một tấm thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương xuất hiện, bàn tay nắm lại, thẻ đạo cụ sinh ra một luồng lực lượng kỳ lạ bay về phía Hoa Trọng Dương.
Từ Hàng Phổ Độ của Phật môn rơi vào người, Hoa Trọng Dương cảm thấy toàn thân ấm áp, nội thương trong cơ thể khôi phục với tốc độ nhanh chóng.
Hoa Trọng Dương cực kỳ mừng rỡ, vội vàng quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Cơ tiền bối!”
“Lui xuống đi.”
Chiều hôm đó.
Trong Thần Đô thành, lòng người vô cùng bàng hoàng.
“Ta cảm thấy vẫn nên rời đi sớm thì hơn. Dù sao U Minh Giáo cũng là ma giáo, nào có quan tâm đến sống chết của lão bách tính, ngươi nói xem có phải không?”
“Hầy… Khi U Minh Giáo tiến đánh Duyện Châu còn liều mạng bảo vệ lão bách tính, bây giờ có được thiên hạ sao có thể không quan tâm chứ?”
“Đây gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ngươi có tin không, chỉ cần không tới mấy ngày, trong thành sẽ chẳng còn thứ gì nữa. Lão bách tính không đi chẳng lẽ còn ở lại đây để dị tộc đồ sát?”
Những lời bàn tán truyền đi khắp ngóc ngách của Thần Đô. Người người đều đang thảo luận Ma Thiên Các liệu có quản việc này hay không, có thả đám người Thâm Mục hay không.
Đám tu hành giả bất đắc dĩ lắc đầu.
“U Minh Giáo tuy mạnh nhưng dị tộc lại hung hăng ngang ngược. Nếu không thể quét sạch… chỉ sợ sẽ tạo ra đại loạn. Đến lúc đó chúng ta đều là nô lệ mất nước.”
Đây cũng chính là mục đích của đám người dị tộc.
Khi mọi người đang thảo luận bàn tán xôn xao, có người đột nhiên chỉ tay về phía Hoàng thành.
“Ra rồi! Tổ sư gia Ma Thiên Các đi xuất hiện rồi!”
“Đi ra rồi sao?”
“Đi nào, đến đó xem một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận