Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 909

“Chúng ta đấu với nhau đã nhiều năm, ta chưa bao giờ thấy ngươi nói dối. Tư Không Bắc Thần, mắt ta còn chưa mờ đâu.” Trần Thiên Đô nhấp một ngụm trà nhỏ.
Tư Không Bắc Thần lạnh nhạt đáp: “Như lời ngươi nói, đã nhiều năm qua ta chưa từng nói dối, sao bây giờ ngươi lại cho rằng ta nói không đúng sự thật?”
Trần Thiên Đô giật mình. Diệp Chân bỗng khom người nói: “Có thể cho vãn bối nói một câu không?”
“Nói đi.”
“Ngài nói vị tiền bối họ Lục đã khai Mệnh Cách, việc này có nhân chứng không?” Diệp Chân hỏi.
“Toàn bộ đệ tử Cửu Trọng Điện đều có thể làm chứng.”
Bốn vị thủ toạ đồng thời khom người biểu lộ thái độ của mình.
Trần Thiên Đô nâng bàn tay già nua lên, nhẹ nhàng đặt trên bàn. Ông ! nguyên khí rung động, chén trà chậm rãi bay lên.
“Ngươi và ta đều biết rõ việc khai Mệnh Cách khó khăn đến cỡ nào, cần gì phải lừa mình dối người?” Chén trà của Trần Thiên Đô bay đến trước mặt Tư Không Bắc Thần.
Tư Không Bắc Thần cũng đặt tay lên bàn trà.
“Ngươi có quyền không tin. Trần Thiên Đô, nếu ngươi đến chỗ ta chỉ để chứng thực việc này thì e là chẳng có ý nghĩa gì.”
Chén trà bay trở lại trước mặt Trần Thiên Đô, cách mặt hắn chỉ có nửa tấc. Trần Thiên Đô lườm một cái, tiếng ông ông rung động mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần.
“Tạm cho lời ngươi nói là thật, thế thì Cửu Trọng Điện các ngươi cũng không thoát khỏi có liên quan đến cái chết của Trần Bắc Chinh.”
Nước trong chén trà bắn ra tung toé, ngưng kết thành băng nhận, mỗi cây băng nhận đều mỏng dài như sợi tóc, vô cùng sắc bén và tinh tế.
Diệp Chân hơi kinh ngạc nhìn một màn này đến thất thần. Người tu hành có thiên phú như hắn không cần lão sư truyền thụ, chỉ cần quan sát vài lần cũng có thể lĩnh ngộ ra tinh tuý trong đó.
Những tia băng nhận mảnh như sợi tóc bắn tới trước mặt Tư Không Bắc Thần. Tư Không Bắc Thần nhướng mày, bốn ngón tay đặt trên bàn trà co lại.
“Oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi muốn tìm hung thủ thì hãy đi tìm Lục tiền bối. Nhưng mà, triều đình còn chưa lên tiếng, Phi Tinh Trai các ngươi vội vã như thế làm gì?”
Ầm! Băng nhận bị hoà tan thành nước trà, chưa kịp rơi xuống mặt bàn đã lần nữa ngưng tụ thành băng nhận đâm thẳng xuống.
Sắc mặt Trần Thiên Đô vẫn bình tĩnh như thường, lòng bàn tay úp sát vào mặt bàn.
“Phi Tinh Trai luôn làm việc theo quy củ. Nếu hung thủ là một người khác thì Cửu Trọng Điện hãy giao hung thủ ra đây.”
Trên bầu trời Thánh Cung, nguyên khí rung động, khí lưu màu đỏ vần vũ trên không, nguyên khí ngưng tụ thành cương.
Bốn ngón tay Tư Không Bắc Thần hơi dùng lực, kiếm cương trên không trung xảy ra va chạm! Phanh phanh phanh!
“Lục tiền bối là nhân vật bậc nào, Cửu Trọng Điện làm sao quản nổi? Ngươi vội vã như vậy thì cứ đến Thiên Liễu Quan mà bắt người.” Tư Không Bắc Thần nói.
Băng nhận trên bàn trà lại hạ thấp xuống, lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua mu bàn tay của Trần Thiên Đô.
Kiếm cương trên bầu trời đang đánh nhau đến bất phân thắng bại. Trên bầu trời Thánh Cung xẹt ra tia lửa điện trông như pháo hoa nở rộ khiến đám đệ tử Cửu Trọng Điện lần lượt chạy tới, ngẩng đầu nhìn quanh.
Hơn vạn đệ tử Cửu Trọng Điện đoàn kết đứng cùng một chỗ, đây cũng là một cỗ lực lượng không hề nhỏ.
Trần Thiên Đô cảm thấy một lượng lớn tu hành giả đang tiến lại gần, bốn ngón tay dùng lực nhấn xuống ghim vào trong mặt bàn, khẽ huy động tạo thành tự ấn.
“Tư Không Bắc Thần, e là kế hoạch của ngươi sẽ thất bại. Mạnh trưởng lão đã chạy tới Thiên Liễu Quan, không tới một canh giờ, Thiên Liễu Quan sẽ không còn tồn tại.”
Băng nhận sắc bén như ngân châm lúc này đã áp sát mu bàn tay của Tư Không Bắc Thần.
Tư Không Bắc Thần cũng đè mạnh bốn ngón tay lún vào trong mặt bàn, trên mặt lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa chế giễu.
“Các ngươi vây quét Lục tiền bối?”
Trần Thiên Đô nhíu mày. “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười đường đường là Trai chủ Phi Tinh Trai lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Xem ra ngươi đã bế quan quá lâu, hay là chúng ta cược đi?”
Tư Không Bắc Thần phấn chấn nói, hoàn toàn không có bộ dáng ủ rũ thường thấy ở một lão đầu mà giống như là hồi quang phản chiếu.
“Cược cái gì?” Trần Thiên Đô hỏi.
“Mạnh Trường Đông có đi không về.”
Lúc này Diệp Chân đứng bên cạnh cũng chắp tay nói: “E là sẽ không như ngài mong muốn. Mạnh trưởng lão có cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn giúp sức, còn có hơn ngàn đệ tử của Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai. Thật xin lỗi Tư Không tiền bối, Thiên Liễu Quan nhiều lần chém giết đệ tử Phi Tinh Trai chúng ta, đây là lúc nên kết liễu bọn hắn.”
Ông !
Kiếm cương trên trời ngày càng dày đặc, dần dần có xu hướng hạ thấp xuống. Một khi chúng thật sự đâm xuống, Cửu Trọng Thánh Cung sẽ bị san bằng.
“Sự ngu xuẩn sẽ phải trả giá rất lớn…”
Tư Không Bắc Thần lại đè chặt bốn ngón tay. Sau khi tạo thành một chưởng ấn, bàn tay hắn đột nhiên rút về.
Cùng lúc đó Trần Thiên Đô cũng rụt tay lại lui về sau. “Ta cược với ngươi. Người nào thua, tự phế tu vi.”
“Được.” Tư Không Bắc Thần vui vẻ đáp ứng.
Khi hai bàn tay rụt lại, kiếm cương bên trái trên bầu trời Cửu Trọng Thánh Cung từ từ tiêu tán, mà đám kiếm cương bên phải lại ngày càng dày đặc.
Băng nhận trên bàn trà vẫn đang lăng không lơ lửng, đột nhiên xạ kích về phía trước.
Trần Thiên Đô nhíu chặt mày, thất thanh hô lên: “Không thể nào!”
Khi hắn đưa tay ra lần nữa thì đã muộn. Băng nhận đâm thẳng vào lồng ngực Trần Thiên Đô, khi hắn gọi ra cương khí hộ thể thì Tư Không Bắc Thần cũng bộc phát ra cương khí.
Trần Thiên Đô bay ngược ra sau, vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng. Phụt ! Một ngụm máu tươi phun ra.
Máu tươi bắn ra lăng không bay về phía trước, trong lòng bàn tay Diệp Chân hiện ra hồng quang, dẫn động tinh huyết đánh về phía trước.
Bốn vị thủ toạ Cửu Trọng Điện lên tiếng kinh hô, đồng thời lao vọt tới: “Điện chủ!”
Khi Trần Thiên Đô rơi xuống đất, song chưởng hắn đánh xuống tạo thành vách tường cương khí ngăn cản bốn người.
Diệp Chân thế như lang như hổ bổ nhào về phía Tư Không Bắc Thần. Tư Không Bắc Thần thong dong ngẩng đầu lên: “Chỉ là cửu diệp mà cũng dám làm càn?!”
Sau lưng Diệp Chân xuất hiện mấy tia kiếm cương đâm tới.
Diệp Chân mỉm cười. “Lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận