Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1609

Trên đường trở về, vì lý do an toàn, bọn hắn lựa chọn đi đường tắt chứ không đi đường lớn.
“Thôi vậy. Hai vị ái khanh đã bị thương, hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt.” Tần Đế thản nhiên nói.
“Triệu công tử đã biết bí mật của kim bài. Tàng bảo đồ trong kim bài bị cao thủ kia lấy đi.”
Tần Đế nói: “Không sao, ba khối còn lại nằm trong tay trẫm. Cho đến bây giờ thì những việc này cũng không quan trọng nữa.”
Hắn phất tay, ra hiệu cho hai người lui xuống.
Trí Văn Tử nói: “Thần còn có một việc muốn bẩm tấu.”
“Chuẩn tấu.”
“Thần đã tự mình chủ trương, gọi Trâu tướng quân đến đó. Vốn định mượn tay Trâu tướng quân đuổi bắt hung thủ, nào ngờ… Hiện tại Trâu tướng quân rơi vào miệng cọp, sinh tử khó lường.” Trí Văn Tử nói.
Ánh mắt Tần Đế co rụt lại, nhíu chặt mày nói: “Trẫm nghe chưa rõ. Ái khanh lặp lại lần nữa.”
Trí Văn Tử lặp lại lần nữa: “Thần tự chủ trương gọi Trâu tướng quân đến, vốn muốn mượn tay Trâu tướng quân để bắt hung phạm...”
Tần Đế chầm chậm rời khỏi long ỷ, bước xuống bậc thang. “Ái khanh gọi Trâu tướng quân tới?”
Lúc này Trí Văn Tử mới hiểu ra, toàn thân bỗng trở nên run rẩy, vội vàng kéo Trí Vũ Tử quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất. Phanh phanh phanh… Máu tươi chảy ra đầy trán.
“Thần biết tội, thần biết tội…”
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này, mà biểu tình Tần Đế vẫn lạnh lùng như trước.
Lát sau, Tần Đế mới đi tới trước mặt hai người, tay trái đặt lên vai Trí Văn Tử, tay phải đặt lên vai Trí Vũ Tử, ra hiệu cho hai người dừng lại.
Hai huynh đệ ngừng dập đầu nhưng vẫn không dám đứng lên, đầu cúi gằm xuống.
Tần Đế vỗ vai bọn hắn: “Hai vị ái khanh đứng lên đi.”
Trí Văn Tử thấp giọng đáp: “Đa tạ bệ hạ.”
Hai người tuy đứng lên nhưng trong lòng vẫn căng thẳng vô cùng, không dám nhìn thẳng vào Tần Đế.
Tần Đế mỉm cười nói: “Hai vị ái khanh là phụ tá đắc lực của trẫm, sao trẫm lại trách tội các khanh. Mấy năm nay các khanh đã thay trẫm trừ bỏ rất nhiều cái gai trong mắt, trẫm rất yêu quý các khanh…”
Trong lòng bàn tay Trí Văn Tử chẳng rõ vì sao lại toát mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt tay để giữ cho mình đừng run rẩy.
Tần Đế lại vỗ vào vai hai người, sâu trong mắt loé lên hàn mang: “Nhưng mà… Ai cho phép các ngươi đụng vào ranh giới của trẫm?!”
Vừa nói, mười ngón tay Triệu Dục đột nhiên phát lực.
Rắc một tiếng, cánh tay phải của Trí Văn Tử và cánh tay trái của Trí Vũ Tử bị giật phăng ra, văng trúng vách đại điện rồi lăn lông lốc dưới đất.
“A!”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đồng thời lui lại kêu thảm một tiếng, nhưng thấy hai mắt Tần Đế như rắn độc bèn cố gắng nhịn đau, không dám phát ra âm thanh.
Trí Văn Tử lại vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Thần đáng chết, thần làm bẩn đại điện! Thần đáng chết!”
Hung quang trong mắt Tần Đế từ từ tản đi. Hắn xoay lưng lại, tay chắp sau lưng nói: “Lần sau không được làm như thế nữa.”
“Đa tạ bệ hạ! Đa tạ bệ hạ!”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử cuống quýt dập đầu khiến nền đất trong đại điện phanh phanh rung động.
Tần Đế nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa vào huyệt thái dương, nói: “Lui xuống đi.”
“Tuân mệnh.”
Hai huynh đệ đi lùi về sau ba bước, cảm thấy không ổn bèn vội vàng nhặt hai cánh tay cụt lên, rời khỏi đại điện.
Bọn hắn vừa đi tới cửa, một tên thái giám vội vã chạy vào đại điện, quỳ phịch xuống bẩm báo:
“Bệ hạ, hơn hai trăm cấm quân… toàn bộ bị diệt!”
Màn đêm buông xuống.
Sự tích đám cấm quân hoá thành băng điêu rơi xuống đã truyền đi khắp toàn bộ Hàm Dương thành.
Trước đó từng có tin đồn, Thích phu nhân được Tần Đế yêu thích, sinh ra Triệu Dục, sau đó chẳng biết vì sao lại bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời. Người trong Hàm Dương thành nói Thích phu nhân là hồng nhan hoạ thuỷ, mê hoặc Tần Đế khiến ông trời mưa liền ba tháng, làm hỏng vô số ruộng tốt.
Tần Đế không tin mấy lời này, vài năm sau Thích phu nhân đổ bệnh, nằm liệt trên giường không dậy nổi nữa, từ đó về sau không hề tỉnh lại.
Triệu Dục trưởng thành, Tần Đế sắc phong cho hắn là vương gia nhưng không có đất phong, phải ở lại Hàm Dương thành.
Lục Châu vốn chẳng quan tâm gì đến những lời đồn nhảm xung quanh.
Về đến phòng, hắn lấy Tử Lưu Ly ra xem, xác nhận nó đã rơi vào trạng thái làm lạnh.
Có đôi khi khí thế còn quan trọng hơn thủ đoạn. Rõ ràng có thể để đồ đệ ra tay chém giết cấm quân, nhưng Lục Châu lại muốn dùng thế như lôi đình để chấn nhiếp tứ phương, nhân tiện thử năng lực mới của Tử Lưu Ly một phen.
Một mũi tên bắn hai con chim, cớ sao lại không làm?
Lục Châu lấy quyển cổ tịch Giảng Đạo Chi Điển ra. Trên trang sách xẹt qua lưu quang.
Lục Châu lại một lần nữa cảm nhận được lực lượng bành trướng truyền ra từ cổ tịch, rất tương tự với thần thông Thiên thư.
Khi hắn chìm đắm vào trong những con chữ, bên tai dường như truyền đến thanh âm: “Giảng đạo gì? Truyền đạo gì? Đều là nói hươu nói vượn!”
“Tu hành gì? Truyền thừa gì? Toàn bộ đều là vớ vẩn!”
“Con đường tu hành không có, vì sao phải cưỡng cầu?”
Thanh âm quanh quẩn bên tai, đám văn tự trong cổ tịch từ từ tiêu thất giữa vũ trụ mênh mông, từng con chữ hoá thành ký hiệu toả kim quang, bay vào não hải Lục Châu.
[Thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển.].
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu lập tức thanh tỉnh, gấp cổ tịch lại.
“Hay cho một quyển Giảng Đạo Chi Điển. Rốt cuộc là ai lưu lại cổ tịch này?”
Chỉ đọc trong giây lát, Lục Châu đã cảm nhận được một loại dã tâm muốn dẫn dắt người trong thiên hạ sáng lập ra con đường tu hành hoàn toàn mới.
Nhưng không hiểu sao, càng về sau cảm xúc trong cổ tịch càng trở nên bi quan.
“Giảng đạo, truyền đạo?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Ngoài bìa viết ba chữ Ma Thiên Các, lại có hai mươi sáu chữ cái la tinh, Lục Châu có đầy đủ lý do để cho rằng quyển cổ tịch này là của Cơ Thiên Đạo.
Nhìn Thiên Thư Khai Quyển vừa xuất hiện, Lục Châu mặc niệm. “Sử dụng.”
Bên trong cổ tịch không chỉ ẩn chứa Thiên Thư Khai Quyển mà còn ghi lại một đời kinh lịch của chủ nhân. Đây là một câu chuyện xưa dãi dầu sương gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận