Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1754: Dựa vào nhân phẩm?

“Tuy trước khác nay khác, nhưng lúc đó cả tu hành giới đều biết rõ một điều ai mới là người cường đại nhất thế gian. Ách, tứ sư huynh, huynh đừng trừng mắt nhìn ta, nếu nói sự thật mà cũng bị trừng phạt thì toàn bộ mấy chục vạn lão bách tính ở Thần Đô đều không trốn được.” Chư Hồng Cộng nói.
“Ta nói thật mà.” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu.
Minh Thế Nhân đã cạn khô lời với hắn. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung xưa nay đều không tham dự vào mấy chuyện này. Bọn hắn là sư huynh, cũng xem như là trưởng bối, không thể chấp nhặt với mấy đứa nhỏ này.
Lục Châu cũng nghẹn lời, phất tay áo nói: “Đi thôi.”
Đám người Ma Thiên Các lục tục theo sau, tiến về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cấu tạo của nơi này giống y như đúc Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung, cự trụ cao ngất vào trong mây không thấy đỉnh.
“Đám người Thái Hư thật là nhàm chán, vì sao cứ nhất định phải ở tít trên cao, không thấy mệt à?” Minh Thế Nhân nói.
Người trong Ma Thiên Các đều đã nghe Lục Châu nói chuyện này.
“Ai mà biết bọn hắn nghĩ gì. Càng lên cao càng thiếu thốn nguyên khí, để giải quyết vấn đề này thì bọn hắn phải có đại trận cực mạnh, lại còn phải cố định Thiên Khải Chi Trụ. Chẳng trách lại bố trí thập đại thần thi thủ hộ thập đại Thiên Khải Chi Trụ, chẳng trách hết lần này đến lần khác lại thu nạp các nhân tố gây mất cân bằng vào Thái Hư…”
“Vì sao?”
“Có thần thi thủ hộ, Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sụp đổ. Thu nạp những người gây mất cân bằng, trong cửu liên sẽ không còn ai uy hiếp đến Thiên Khải Chi Trụ nữa.”
Minh Thế Nhân dừng bước nói: “Chờ đã, vậy đám hung thú cường đại trong khu vực hạch tâm thì sao?”
“Có Chí Tôn ước thúc bọn nó…”
“Sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Ngươi là người trong Thái Hư hả?” Minh Thế Nhân nhìn về phía Khổng Văn.
“Ta đoán mò đó.”
Lúc này Lục Châu xoay người liếc nhìn bọn hắn, tiếng nghị luận lập tức im bặt.
Nơi này rất yên tĩnh, Đế Nữ Tang lại không xuất hiện, là cơ hội rất tốt để tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Lục Châu chắp tay nói:
“Là đệ tử của vi sư, các ngươi cần phải được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Lão tứ đã được Ngung Trung tán đồng, hiện tại đến phiên các ngươi.”
Tần Nại Hà nói: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì phải có phẩm chất hiếm thấy. Chúng ta cùng lên thử xem.”
Kỳ thực Minh Thế Nhân rất muốn nói ‘vô dụng thôi, không chỉ đơn giản là phẩm chất mà còn phải có hạt giống Thái Hư nữa’, nhưng cảm thấy nói vậy quá đả kích người khác nên hắn đành im lặng.
Lục Ngô thì lim dim mắt nằm trên mặt đất. Một đám Chí Tôn tương lai còn cần được tán đồng làm cái gì? Nhàm chán!
“Đi thôi.”
Đám người đi theo Lục Châu tiến vào hành lang trong Thiên Khải Chi Trụ. Một số người đã từng đến Ngung Trung thì bình tĩnh thản nhiên, những người còn lại hết nhìn đông tới nhìn tây, hiếu kỳ không thôi.
“Rốt cuộc là ai đã chế tạo ra kiến trúc bậc này? Cho dù là thần cũng không có bản lĩnh như thế nha!”
“Hiện tại không phải lúc để thảo luận mấy chuyện đó. Nhìn kỹ phía trước kìa!”
Bọn hắn nhìn thấy một tầng bình chướng tản ra lam quang bao phủ lấy khu vực hạch tâm của Thiên Khải Chi Trụ, bảo hộ hạt giống Thái Hư ở bên trong.
Chính tầng bình chướng đặc thù này sẽ ngăn cản những người không được tán đồng ở bên ngoài.
“Ta lên trước!” Khổng Văn là người đầu tiên xông tới. Nhưng khi hắn vừa chạm đến bình chướng đã bị năng lượng quang hoàn đánh bay.
Đám người khẽ lắc đầu.
“Cái này không giống với Tuyệt Sát Trận.” Khổng Văn nhịn đau đứng dậy.
“Nếu là đại trận đó thì ngươi đã chết rồi.” Minh Thế Nhân liếc mắt nói.
“Bình chướng thuần tuý chỉ là phòng ngự.” Khổng Văn vừa nói vừa tiếp tục thử nghiệm tiến lên.
Đám người lần lượt vọt tới rồi lần lượt bị chấn bay. Chư Hồng Cộng nghênh ngang nhảy vào, bị đánh văng ra té sưng cả mông.
“Ui da… muốn được Kê Minh tán đồng thật là khó mà! Ta rất có phẩm chất, vì sao không được chứ!” Chư Hồng Cộng không phục nói.
“Đệ có phẩm chất?” Minh Thế Nhân cạn lời.
“Không tin huynh hỏi Triệu Hồng Phất đi!”
Triệu Hồng Phất ngơ ngác, mắc mớ gì lôi ta vào a? Ta chỉ là phù văn sư…
“Phẩm chất hiếm thấy… là ‘ăn’ và ‘ngủ’ sao?” Triệu Hồng Phất gãi đầu hỏi.
Chư Hồng Cộng cạn lời.
Từng người trong Ma Thiên Các đều tiến lên thử nghiệm, đáng tiếc đều bị lam sắc bình chướng đánh bật ra ngoài, mà cường độ phản chấn càng lúc càng mạnh. Ngay cả Tần Nại Hà có tu vi chân nhân cũng bị đánh bay, máu tươi chảy tràn ra khoé miệng.
Thấy Tần Nại Hà bị thương, đám người không dám tiếp tục thử nghiệm nữa. Quan niệm phổ biến trong tu hành giới là tu vi quan trọng nhất, nếu cả Tần Nại Hà cũng không thông qua được thì những người khác cũng hết cơ hội.
Bọn hắn đồng loạt lui lại, nhìn về phía tầng bình chướng với vẻ kiêng kỵ.
“Tần Nại Hà, ngươi không sao chứ?” Nhan Chân Lạc hỏi.
“Đa tạ Nhan tả sứ quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại… Ta vốn cho rằng mình hấp thu khí tức Thái Hư trong Lam Thuỷ Tinh sẽ có nhiều khả năng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, không ngờ vẫn là không được.” Tần Nại Hà thở dài nói.
Nhan Chân Lạc an ủi: “Có lẽ Thiên Ngô nói đúng, thứ Thiên Khải Chi Trụ xem xét chính là nhân phẩm.”
“Nhân phẩm?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Thứ gọi là nhân phẩm quá mức trừu tượng. Nhân phẩm như thế nào mới được tán đồng?
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên vỗ ngực nói: “Vậy chỉ có thể là ta.”
“Mấy người quá coi thường ta rồi. Khi còn ở hoàng liên giới ta được người người gọi là Thánh chủ, được vạn dân kính ngưỡng yêu quý. Nói không khoa trương chút nào, ở nơi đó ta chính là… số một!” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên.
Đám người gật gật đầu nhưng trong lòng thì nghẹn lại. Tục ngữ có câu, được người khen thì thơm như hoa, tự mình khen thì thối như “shit”. Làm gì có ai tự biên tự diễn mà không biết xấu hổ như Chư Hồng Cộng?
Minh Thế Nhân cũng đầu hàng: “Vậy đệ thử lại xem.”
“Được.”
Chư Hồng Cộng bước đi như bay, vọt tới bình chướng như một con trâu muốn húc đổ tường.
Oành!
Lam sắc bình chướng thản nhiên đánh bay hắn vào vách đá, lực phản chấn càng lúc càng lớn.
Chư Hồng Cộng trượt dài xuống đất, máu tươi ộc ra, đau đớn tới không muốn ngồi dậy.
“Bát tiên sinh không sao chứ?” Nhan Chân Lạc ân cần hỏi han.
Bạn cần đăng nhập để bình luận