Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 453

Tiểu Diên Nhi lừ mắt nhìn hắn. “Ngươi mà cũng xứng nói ra lời này?”
“Ách…” Thẩm Lương Thọ xấu hổ không thôi, không dám nói thêm lời nào nữa.
Tư Vô Nhai không rảnh quan tâm tới Lưu Bỉnh, hắn vẫn một mực quan sát tình huống của Lưu Văn Quân.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống đất, tay chắp sau lưng đứng trước mặt Tư Vô Nhai, giơ một tay ra lặng lẽ nhìn hắn.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lấy Khổng Tước Linh ra đặt vào tay sư phụ.
Lục Châu biết rõ Tư Vô Nhai nhiều mưu nhiều kế, vũ khí nằm trong tay hắn có uy lực quá lớn, không an tâm.
Đúng lúc này, đám người U Minh Giáo từ xa chạy đến làm cát bụi bay đầy trời. Tứ đại hộ pháp đứng ở hàng đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đều có vẻ chật vật.
Các đệ tử U Minh Giáo ngoan ngoãn đi theo phía sau tứ đại hộ pháp, đến thở mạnh cũng không dám.
Nhìn thấy tứ đại hộ pháp, Thẩm Lương Thọ tập tễnh đứng lên.
Lý Cẩm Y từ xa bay tới, từ từ hạ xuống.
Tiểu Diên Nhi lập tức nhảy nhót đến bên cạnh Lý Cẩm Y, cười hì hì nói: “Chào tỷ tỷ.”
Tiểu nha đầu này đúng là nhìn mặt người để nói chuyện. Đối với cô nương xinh đẹp thì nàng có vẻ rất lễ phép đáng yêu.
“Chào muội.” Lý Cẩm Y hé miệng cười.
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua Lý Cẩm Y rồi nói: “Nếu Ngụy Trác Ngôn không chết, biết được ngươi là tai mắt của Giang Ái Kiếm, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.”
Lý Cẩm Y giật mình.
Rõ ràng Tư Vô Nhai biết rõ Ngụy Trác Ngôn hiện tại là giả, đồng thời cũng biết nàng có quan hệ với Giang Ái Kiếm. “Thất tiên sinh nói đùa rồi.”
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngụy Trác Ngôn đang ở Lương Châu?”
“Nghiêm chỉnh mà nói thì trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành, tứ điện hạ đã thất bại. Ban đầu Mạc Thành có đại trận trấn thủ, nay đã chẳng còn ai toạ trấn. U Minh Giáo rất nhanh sẽ chiếm lĩnh mười thành Lương Châu. Nhân mã của Nguỵ tướng quân đã sớm không còn, cho nên Thần Đô mới phái Hạng Liệt tự thân xuất mã để trấn áp.”
Vừa nói nàng vừa nhìn về phía tứ đại hộ pháp.
Lục Châu cũng quay sang nhìn đám người. “Hoa Trọng Dương.”
Tim Hoa Trọng Dương đột ngột thắt lại. Hắn vội vàng khom người nói: “Lão tiền bối.”
“Vu Chính Hải đang ở đâu?”
“Giáo chủ lệnh cho bốn người vãn bối bảo vệ thất tiên sinh, vãn bối cũng không biết Giáo chủ hiện đang ở đâu.” Hoa Trọng Dương đáp.
Nghe vậy, Lục Châu phất tay áo mắng một tiếng. “Nghiệt đồ bất hiếu!”
Tứ đại hộ pháp đã đi theo Giáo chủ Vu Chính Hải nhiều năm, hiệu lệnh mấy chục vạn giáo chúng, là người rất có địa vị. Nhưng suốt quãng thời gian qua bọn hắn chưa từng gặp người có dũng khí răn dạy Giáo chủ như thế.
Tuy nghe lão tiền bối mắng nhưng bọn hắn không dám phản ứng chút nào. Thậm chí còn cảm thấy đây là… chuyện đương nhiên. Rất hợp tình hợp lý.
“Cho rằng học được mấy thứ ở chỗ lão phu thì đã có thể đánh hạ Thần Đô?” Lục Châu hậm hực nói.
Tứ đại hộ pháp lộ vẻ mặt khó xử, không dám lên tiếng.
“Đúng là không biết tự lượng sức.”
Nói xong, Lục Châu chắp tay sau lưng nói với Tiểu Diên Nhi. “Về Ma Thiên Các.”
“Vâng ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Tư Vô Nhai ôm Lưu Văn Quân đứng lên, tứ đại hộ pháp đột nhiên quỳ một gối xuống.
“Thất tiên sinh!”
Ngay sau đó, toàn bộ giáo chúng U Minh Giáo đều quỳ xuống đất. Tràng diện trông rất hùng vĩ.
Tư Vô Nhai nói: “Quay về nói với đại sư huynh, chuyện này là lỗi của ta. Sau này nếu có cơ hội ta sẽ đích thân bồi tội với huynh ấy.”
Hoa Trọng Dương cúi đầu, lấy hết dũng khí nói: “Thất tiên sinh, ta đã đáp ứng Giáo chủ nhất định phải bảo hộ ngài chu toàn!”
Tư Vô Nhai lắc đầu. “Ta đã quyết định quay về Ma Thiên Các…”
“Nhưng mà… U Minh Giáo không có thất tiên sinh thì làm sao mà tiếp tục được?” Hoa Trọng Dương có chút kích động.
U Minh Giáo có được như ngày hôm nay đương nhiên không thể thiếu công lao của Tư Vô Nhai.
Mấy tháng nay Tư Vô Nhai lợi dụng mạng lưới tình báo của Ám Võng để bố trí kế hoạch chu đáo, khiến U Minh Giáo trở thành đệ nhất ma giáo trong thiên hạ có mấy chục vạn giáo chúng, thực lực đủ để đánh ngang tay với Thần Đô. Có thể nói Tư Vô Nhai chính là đại nhân vật thứ hai chỉ đứng sau Giáo chủ.
“Làm càn!”
Lục Châu bỗng nhiên quay người lại quát lên, thanh âm hùng hậu mà vang dội.
Tuy hắn chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nhưng thanh âm này xen lẫn nguyên khí phát tiết ra ngoài đã đủ để chấn nhiếp đám người tê cả da đầu.
Tứ đại hộ pháp sửng sốt.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào mặt tứ đại hộ pháp mà mắng:
“Một, hai, ba, bốn tên đần độn! Sư phụ ta muốn đưa người nào đi thì sẽ đưa người đó đi, còn cần phải bàn giao với các ngươi hay sao? Coi chừng sư phụ đập nát đầu các ngươi ra!”
Tứ đại hộ pháp và Thẩm Lương Thọ nhất thời đều nín lặng.
Lời nói thật là doạ người, nhưng lại cực kỳ có lý.
Thẩm Lương Thọ đã biết tiểu nha đầu chính là cửu tiên sinh Ma Thiên Các, bèn phụ hoạ nói:
“Cửu tiên sinh nói rất đúng, lão tiên sinh muốn dẫn người đi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ngăn lại? Đó cũng là ý của thất tiên sinh!”
Tứ đại hộ pháp bị mắng đến mức á khẩu không trả lời được.
Lục Châu nhìn lướt qua bọn hắn, hờ hững nói: “Không cần mạng nữa thì lão phu thành toàn cho các ngươi.”
Bàn tay hắn khẽ nhấc. Một cỗ nguyên khí yếu ớt xuất hiện quanh lòng bàn tay.
Hoa Trọng Dương bị doạ đến mức toàn thân run lên, vội vàng đứng dậy nói nhanh hai câu rồi quay đầu chạy.
“Vãn bối biết sai! Vãn bối cáo từ!”
Những người khác không dám nói nhiều thêm một câu, vội vã chạy theo phía sau Hoa Trọng Dương, chật vật không chịu nổi.
Cát bụi tung bay… trong chớp mắt đoàn người U Minh Giáo đã biến mất ở đằng xa.
Lúc này, thân thể khôi ngô vạm vỡ của Bệ Ngạn xuất hiện giữa không trung rồi từ từ hạ xuống mặt đất.
Thẩm Lương Thọ giật nảy mình, liên tiếp lùi ra sau… Hoá ra lão tiền bối không phải định khai đao với Hoa Trọng Dương mà là đang gọi toạ kỵ.
Bệ Ngạn đáp xuống đất, Lục Châu nhảy lên đứng trên lưng nó.
Thẩm Lương Thọ vội vàng nói: “Lão.. lão tiền bối…”
“Hửm?”
“Không có gì, không có gì… vãn, vãn bối biểu hiện có ổn không?” Thẩm Lương Thọ lúc này chẳng khác nào một đứa nhỏ đang mong đợi nhìn Lục Châu, chờ được khen ngợi.
“Lão phu phế tu vi của ngươi, ngươi không tức giận sao?” Lục Châu nói.
“Không tức giận, không tức giận. Đó là trừng phạt đúng tội, hơn nữa vãn bối còn có Hắc Mộc Liên…” Nói được một nửa, Thẩm Lương Thọ chợt im bặt, vội che miệng lại. “Không có Hắc Mộc Liên!”
Lục Châu nhìn Thẩm Lương Thọ, thản nhiên nói:
“Thiên địa bất nhân, xem vạn vật chẳng khác nào rơm rạ… Ngươi hãy suy nghĩ lại cho kỹ xem việc nào nên làm, việc nào không nên làm.”
Nói xong, Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn đạp không bay đi.
Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi ngự không bay theo phía sau.
Thẩm Lương Thọ đứng ngây ra như phỗng, trong đầu không ngừng điểm lại những sự tích của Ma Thiên Các.
So sánh với Ma Thiên Các, việc hắn làm thật sự quá khốn nạn.
Trầm mặc một lát, Thẩm Lương Thọ quỳ xuống bái lạy về hướng Lục Châu vừa bay đi. Sau đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh, toàn thân khẽ run, vội vàng chạy đi mất…
Bạn cần đăng nhập để bình luận