Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1943: Các chủ thật trâu !

Lê Xuân bay về hướng đông trăm dặm, tới đạo trường của Trương Hợp.
Nơi này nằm trên một ngọn núi, xung quanh có nguyên khí nồng đậm và khí tức Thái Hư hùng hậu.
Hư ảnh loé lên, Lê Xuân xuất hiện trong đạo trường, cười nói: “Trương điện thủ, thật sự diện bích sao?”
Trương Hợp ngồi khoanh chân đối diện vách tường, hai mắt nhắm lại: “Tuân thủ ý chỉ của đế quân là trách nhiệm của ta.”
Lê Xuân gật đầu nói: “Có Trương điện thủ ở đây, Huyền Dặc không có gì đáng lo.”
“Ngươi bớt có châm chọc ta.” Trương Hợp hừ một tiếng nói, “Người kia là do ngươi mang tới còn gì!”
Lê Xuân thở dài nói: “Hôm nay ngươi nóng nảy quá rồi. Lai lịch kẻ đó không đơn giản.”
“Chỉ là tu hành giả cửu liên thì có thể có lai lịch gì ghê gớm?” Trương Hợp nghi hoặc hỏi.
“Hắn là người của Bạch Đế.”
Nghe vậy, Trương Hợp lộ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn Lê Xuân: “Chẳng trách… sao ngươi không nói sớm?!”
“Trước đây Bạch Đế có được hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, rất có tư cách cạnh tranh vị trí điện thủ. Người này chủ động liên hệ với ta, ta hoài nghi hắn chính là cao thủ do Bạch Đế phái tới.” Lê Xuân đáp, “Sở dĩ ta không nói là vì không muốn đánh cỏ động rắn.”
Trương Hợp gật đầu: “Bạch Đế đúng là không từ bỏ ý định.”
“Điện thủ Thất Sinh của Đồ Duy điện cũng là người của Bạch Đế. Thất Sinh và Thánh Điện lại có quan hệ thân cận… Huyền Dặc điện phải cẩn thận phân biệt địch ta mới được.” Lê Xuân nói.
Trương Hợp kinh ngạc nói: “Nếu vậy tên họ Lục kia cũng không tính là địch nhân.”
Lê Xuân cười đáp: “Đúng vậy, cho nên ta mới đưa hắn đến Huyền Dặc điện.”
Trương Hợp suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Làm sao ngươi biết hắn là người của Bạch Đế?”
“Lệnh bài Bạch Đế nằm trong tay hắn.”
“Vậy hắn biết rõ ngươi biết thân phận của hắn, lại còn dám nghênh ngang tới đây? Đạo lý ở đâu chứ?” Trương Hợp không hiểu nổi.
“Việc này phải hỏi hắn mới được.” Lê Xuân cười nói, “Chẳng phải đế quân đang tán gẫu với hắn đó sao?”
Trương Hợp bừng tỉnh đại ngộ: “Đế quân mắt sáng như đuốc!”
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Trương Hợp và Lê Xuân đồng thời xuất hiện bên ngoài Huyền Dặc điện.
Lê Xuân nói: “Lát nữa vào trong ngươi cứ giả bộ không biết gì hết, dù sao hắn cũng là người của Bạch Đế, không thể lỗ mãng.”
Trương Hợp gật đầu: “Yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”
Lê Xuân cũng gật đầu, khom người nói to: “Lê Xuân cầu kiến đế quân.”
Trương Hợp cao giọng nói: “Trương Hợp cầu kiến đế quân.”
Cửa đại điện chậm rãi mở ra. “Vào đi.”
Hai người tiến vào trong, nhìn thấy Lục Châu và Huyền Dặc đế quân trên mặt đều mang theo ý cười, không khỏi lại ngây ngốc một lúc.
Huyền Dặc đế quân nói: “Trương Hợp, còn không mau xin lỗi Lục các chủ?”
Trương Hợp vừa định nói chuyện, Huyền Dặc đế quân đã trầm giọng nói: “Ngươi cần phải phục tùng mệnh lệnh của bản đế quân.”
Trương Hợp bèn chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Trước đó đã đắc tội, Lục các chủ thứ lỗi.”
“Không sao.” Lục Châu vung tay áo tỏ vẻ không muốn chấp nhặt.
Huyền Dặc đế quân hài lòng gật đầu, thầm nghĩ Trương Hợp bình thường rất nóng nảy, hôm nay lại dễ dàng thu liễm như thế đúng là đã tiến bộ nhiều. Vốn hắn còn tưởng phải răn dạy thêm mấy câu mới xong việc.
“Lục các chủ đã mệt mỏi, hai người các ngươi tiễn Lục các chủ về nghỉ ngơi đi.” Huyền Dặc đế quân nói.
“Vâng.”
Trương Hợp xoay người nói: “Lục các chủ, mời.”
Lục Châu cũng không khách khí, rời khỏi Huyền Dặc điện. Lê Xuân và Trương Hợp đi hai bên trái phải, cùng hắn bay về Huyền Giáp điện.
Chờ đến khi thân ảnh ba người biến mất, Huyền Dặc đế quân mới vung tay áo đóng cửa đại điện. Đèn bế quan bên ngoài lại sáng lên.
Hư ảnh loé lên, Huyền Dặc đế quân xuất hiện phía trước bức hoạ, hai mắt nhìn từng đường nét và con chữ trên đó, suy nghĩ đến xuất thần.
“Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề. Đại địa vạn vật sinh sôi không ngừng…”
Trở lại Huyền Giáp điện.
Đám Huyền Giáp Vệ nhìn thấy Trương Hợp và Lê Xuân, lập tức đứng nghiêm hành lễ.
Trương Hợp cực kỳ lễ phép nói: “Lục các chủ có thể gia nhập Huyền Giáp Vệ là vinh hạnh của Trương mỗ. Trước đó ta có mắt mà không thấy thái sơn, mong Lục các chủ đừng để ở trong lòng.”
Lục Châu khẽ gật đầu, “Biết sai mà sửa mới là tốt.”
Trương Hợp hỏi chấm?
Đúng là được nước làm tới. Nếu không vì nể mặt Bạch Đế, ai thèm để ý tới ngươi?
Lê Xuân cười nói: “Lục các chủ, ngươi không giống người khác, sau này gia nhập Huyền Giáp Vệ có yêu cầu gì thì cứ nói với ta. Chẳng hạn như đồ ăn ngon hay thú vui giải trí gì… chỉ cần ngươi nói, ta nhất định sẽ làm được.”
“Không dám.” Song phương chắp tay hữu lễ.
“Vậy chúng ta không quấy rầy thêm nữa, Lục các chủ nghỉ ngơi đi.” Trương Hợp và Lê Xuân xoay người rời đi.
Huyền Giáp Vệ hoang mang.
Tình huống gì đây?
Người xưa có câu, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây… nhưng mới có ba ngày thôi mà thái độ của cấp trên đã khúm núm như thế rồi? Không hợp lý nha.
Đám người Ma Thiên Các cũng mộng bức vô cùng, ngây ngốc nhìn lên trời, càng nghĩ càng không thể hiểu được. Cuối cùng bọn hắn đành tổng kết thành một câu Các chủ thật trâu!
Khoảng thời gian sau đó, Lục Châu dành thời gian đi lại đó đây, có nơi quen thuộc, cũng có nơi xa lạ. Rất nhiều thứ chỉ còn tồn tại trong ký ức của Ma Thần.
Bởi vì thái độ của ba người Huyền Dặc đế quân, Trương Hợp và Lê Xuân đều chuyển biến lớn nên đám người Huyền Giáp Vệ đều rất lễ phép khi gặp người Ma Thiên Các. Một số nhiệm vụ linh tinh cũng ngại giao cho bọn hắn làm.
Nhưng người Ma Thiên Các cũng rất biết điều, tự chủ động đi thực hiện một số nhiệm vụ để thể hiện giá trị bản thân. Đương nhiên không tính Các chủ trong đó.
Không biết lời đồn từ đâu truyền ra, có người nói Huyền Dặc đế quân và đội trưởng tiểu đội tân nhân thắp nến luận đạo suốt đêm, thậm chí Huyền Dặc đế quân còn có được một chút cảm ngộ, điều này khiến đám Huyền Giáp Vệ càng thêm kính nể Lục Châu.
Biết được chuyện này, Lục Châu nói: “Lão phu chỉ là thuận miệng bịa ra mấy câu cảm ngộ nhân sinh mà thôi.”
“Các chủ nói đúng lắm, đến cảnh giới đế quân thì tu vi phải dựa vào tâm cảnh. Nếu chỉ vì một hai câu nói mà tu vi tăng mạnh, đó mới là kỳ quái.” Mạnh Trường Đông nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận