Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1418

“Tứ sư huynh, rốt cuộc huynh đạt tới cảnh giới gì rồi?” Chư Hồng Cộng tò mò hỏi. Trước đó rõ ràng khi hỗn chiến cùng sư phụ, tứ sư huynh cũng bị đánh rất thảm.
Minh Thế Nhân lộ ra nụ cười sâu không lường được: “Dưới một người… còn lại, tự mình đánh giá đi.”
Chư Hồng Cộng cả kinh, lập tức tiến tới đấm bóp vai cho hắn: “Mạnh như vậy? Ta thua đúng là không oan nha.”
Minh Thế Nhân bắt chước bộ dáng của sư phụ, gật gù nói:
“Dũng khí là phẩm chất hiếm có, có can đảm khiêu chiến cường giả mới có thể tiến bộ được. Nếu là trước kia, đệ không có nhiều cơ hội như vậy đâu.”
Ừm ừm… Chư Hồng Cộng gật đầu.
“Lão tứ.”
Trên đỉnh một toà kiến trúc đối diện phù văn đại điện bỗng truyền đến tiếng gọi.
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng từ từ quay đầu lại. Quả nhiên Ngu Thượng Nhung đang ôm Trường Sinh Kiếm lạnh nhạt đứng đó, đưa lưng về phía hai người.
“Lo lắng cho các đệ mấy năm nay, cuối cùng đệ và lão bát đã trưởng thành đến mức này. Ta rất vui mừng.” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng cảm thán, “Ta vừa lĩnh ngộ được một kiếm pháp mới, muốn mời đệ cùng ta luận bàn một chút…”
Minh Thế Nhân nghẹn họng.
Ta thề về sau ta sẽ không tiếp tục trang bức nữa!
“Ta chờ đệ ở Diễn Võ trường.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung đạp không bay đi, sau lưng hắn kim quang chợt hiện, kim hoàn hiện ra rồi biến mất, mười một mảnh kim diệp theo thứ tự hội tụ vào Trường Sinh Kiếm.
Đại Viêm, Ma Thiên Các.
Phan Trọng lôi kéo Chu Kỷ Phong đi về phía đại điện.
“Chu huynh, Các chủ trở về rồi, mau theo ta đến yết kiến.” Phan Trọng nói.
“Các chủ trở về?!” Chu Kỷ Phong lập tức thu hồi Lăng Hư Kiếm.
“Thông báo cho Nguyệt Hành cô nương và Lý hộ pháp luôn nhé.”
“Ừm.”
Không bao lâu sau, Phan Trọng, Hoa Nguyệt Hành và Chu Kỷ Phong tập hợp. Phan Trọng trịnh trọng nói:
“Thất tiên sinh đã dặn dò, Các chủ tu luyện thuật cải lão hoàn đồng, đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi nhớ rồi.” Chu Kỷ Phong đáp.
Đùa sao, bọn hắn đã ăn biết bao nhiêu lần hố, chút chuyện nhỏ này mà còn không xử lý được thì quá mất mặt rồi.
Đến trước đại điện, từ xa đã nhìn thấy mấy người Lục Châu và Diệp Thiên Tâm. Phan Trọng lập tức tiến lên nói:
“Bái kiến Các chủ, bái kiến lục tiên sinh, bái kiến… thập tiên sinh.”
Những người khác cũng đồng thanh phụ hoạ.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Bản toạ có việc quan trọng cần làm, không nói nhiều lời. Khoảng thời gian này các ngươi canh giữ Ma Thiên Các đều có công lao, nên thưởng.”
“Đây là việc chúng thuộc hạ phải làm.” Phan Trọng nói.
“Làm đúng bổn phận, không tham công trạng, rất tốt.” Lục Châu gật đầu. “Chiêu Nguyệt đâu rồi?”
Hình như lại bỏ lỡ chút bảo bối rồi…
“Ngũ tiên sinh đã đi Thần Đô. Bây giờ Đại Viêm liên tục xuất hiện tu hành giả cửu diệp, thập diệp… Tần suất Mệnh Cách thú tìm tới cũng rất nhiều, Thần Đô cần có ngũ tiên sinh toạ trấn.” Phan Trọng hồi báo.
“Không có thập nhất diệp xuất hiện?”
“Tạm thời chưa có… Hiện tại có khá nhiều cửu diệp, thập diệp còn ít. Biện pháp tăng lên thập nhất diệp còn rất mới mẻ, chưa có mấy người dám làm thử.”
Việc này Lục Châu cũng dự đoán được. Phải tốn tám năm, mười năm thì may ra tu hành giả kim liên giới mới thích ứng được với phương pháp tu hành mới.
Đại Viêm vốn được chú định sẽ khác biệt với những giới khác.
Phan Trọng cẩn thận hỏi: “Các chủ, ngài định đi đâu ạ?”
“Nguyệt Quang lâm địa.” Lục Châu thản nhiên nói, sau đó vung tay.
Diệp Thiên Tâm hiểu ý, cúi đầu vỗ về ra hiệu với Thừa Hoàng.
Đám người lập tức hành lễ: “Cung tiễn Các chủ.”
Lục Châu không ở lại Ma Thiên Các lâu, ba sư đồ cưỡi trên lưng Thừa Hoàng bay về phía tây nam.
Trên đường đi.
Một số tu hành giả đang liệp sát hung thú ở gần đó thấy Thừa Hoàng bay trên bầu trời, lập tức nhao nhao kinh ngạc.
“Thừa Hoàng định đi đâu thế?”
“Người đứng trên lưng nó hẳn là lục tiên sinh Ma Thiên Các…”
Đám tu hành giả lộ vẻ hâm mộ. Diệp Thiên Tâm luôn mặc bạch y rất dễ nhận ra.
“Có thể là đi liệp sát Mệnh Cách thú. Hiện tại có rất nhiều tu hành giả Đại Viêm, thậm chí là tu hành giả dị tộc cũng đến Mê Vụ Sâm Lâm.”
“Chỗ đó rất nguy hiểm, tu vi không đủ mà đến đó chẳng khác nào chịu chết. Nhưng có người Ma Thiên Các đến thì đỡ rồi.”
Tốc độ chạy của Thừa Hoàng cực nhanh, mỗi bước nhảy đều vượt cả vạn mét.
“Sư phụ, phía trước chính là lạch trời.”
“Trên lạch trời có động tĩnh… Sư phụ, đằng kia có rất nhiều hung thú.” Hải Loa chỉ tay về phía đàn phi cầm đằng xa đang vượt qua lạch trời, vọt về phía thành trì của nhân loại.
Trên không trung chỉ có một số ít tu hành giả đang không ngừng bay lượn đánh giết phi cầm.
“Dừng lại.” Lục Châu nói.
Thừa Hoàng lập tức đứng lại, ngồi xuống híp mắt nhìn đàn phi cầm bay rợp trời.
Hải Loa nói: “Là thú triều cỡ nhỏ…”
“Diệp Thiên Tâm, ngươi và Thừa Hoàng đi xử lý chúng.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu và Hải Loa bay ra lăng không đứng, Thừa Hoàng tung người nhảy lên, mang Diệp Thiên Tâm lao về phía Lương Châu thành.
Không bao lâu sau, nơi xa xuất hiện điệp ấn đầy trời không ngừng đánh giết phi cầm.
“Sư phụ, bên kia cũng có.”
Phía tây nam, nơi lạch trời cao ngất vào trong mây, hung thú càng đông đúc và cường đại hơn. Lạch trời Đại Viêm và Thiên Luân sơn mạch ở Đại Đường trông rất giống nhau.
“Đi xem một chút.”
Lục Châu và Hải Loa bay tới gần lạch trời.
“Sư phụ, đám hung thú này giao cho đồ nhi…” Hải Loa cầm Cửu Huyền Cầm trong tay, kích động nói.
Đúng lúc này, trên bầu trời có mấy chục thân ảnh bay lướt tới.
“Hai vị, nơi này vô cùng nguy hiểm, mau lui về Lương Châu.”
Lục Châu và Hải Loa quay đầu nhìn lại, phát hiện một đội ngũ tu hành giả Đại Viêm từ xa bay tới, đáp xuống trước mặt hai người. Một người nói:
“Nơi này cứ giao cho U Minh Giáo bọn ta.”
“U Minh Giáo?”
Lục Châu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng hai người vừa nói chuyện.
Đúng lúc này, hai người quay mặt lại. Một người chính là Hoa Trọng Dương, một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, người còn lại là Bạch Ngọc Thanh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cảnh còn người mất. Trên gương mặt bọn hắn đã khắc lên một chút tang thương.
Bọn hắn không hề nhận ra dáng vẻ tuổi trẻ của Lục Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận