Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 513

Tả Ngọc Thư đứng trên phi liễn, hoàn toàn được mở rộng tầm mắt. Cho dù là Nho môn Thánh nhân khi xưa cũng chưa từng được đối xử trịnh trọng như vậy.
“Sư phụ, nhìn kìa, thật là nhiều người!” Tiểu Diên Nhi chẳng quan tâm tới loại nghênh đón rầm rộ này, nàng chỉ đơn thuần ưa thích náo nhiệt, thích thưởng thức phong cảnh mà thôi.
Trên hai mươi ngọn sơn phong bay ra lít nha lít nhít người, kết thành đội bay tới Thiên Đức thánh địa.
Xuyên Vân phi liễn vững vàng dừng lại.
Nếu lúc này tất cả cao thủ tam tông đều tấn công Ma Thiên Các thì hậu quả thật khó mà lường được. Từ trước đến nay chính đạo và ma đạo luôn đối đầu như nước với lửa. Tuy tam tông không giống như thập đại danh môn nhưng cũng là một trong những thế lực chính đạo lớn nhất Đại Viêm.
Tả Ngọc Thư đưa mắt nhìn đám tu hành giả La Tông đông nghịt đang xuất hiện càng lúc càng nhiều trên Thiên Đức thánh địa, trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Ông !
Lúc này, một pháp thân cao tám chín trượng từ xa bay tới, liên tục thi triển đại thần thông thuật, lấp loé vài lần đã xuất hiện trong thánh địa. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đó.
“Tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ cung nghênh lão tiền bối đại giá quang lâm!”
Mấy ngàn tên đệ tử Thiên Tông cũng lăng không khom người hành lễ: “Cung nghênh lão tiền bối!”
Tràng cảnh này vô cùng phô trương! Ai có thể không kích động?
Nhớ tới lần trước Ma Thiên Các đến, những Tông chủ này không một ai xuất hiện, còn bây giờ… bọn hắn dám không đến sao?
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, phiêu nhiên bay ra khỏi phi liễn. Những người còn lại cũng lục tục theo sau.
Chiến trận không lớn, khí thế cũng không ồ ạt như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng đám đệ tử tam tông đến thở mạnh cũng không dám, không ai dám nhìn thẳng vị lão nhân này.
“Miễn lễ.”
Thanh âm Lục Châu quanh quẩn trên Thiên Đức thánh địa.
Tất cả mọi người âm thầm thở phào một hơi, lần lượt hạ xuống đất.
Tông chủ Thiên tông Nam Cung Vệ và tông chủ La tông Phong Nhất Chỉ hạ xuống đất, đồng thời khom người.
“Không biết tiền bối đột nhiên viếng thăm là có việc gì cần làm?” Nam Cung Vệ cung kính nói.
Lục Châu đưa mắt nhìn hắn. “Vân tông Vân Vô Cực đâu?”
Quả nhiên.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ lộ vẻ mặt khó xử. Đám đệ tử cũng đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ nghị luận.
Nam Cung Vệ sắc mặt khó coi nói: “Lão tiền bối, chuyện của Vân Tông, Thiên Tông không hề mảy may ngờ tới. Sau khi chuyện xảy ra vãn bối mới biết bọn hắn tham dự cuộc vây công.”
“La Tông cũng không hề biết chuyện này! Vân Tông bây giờ đúng là không ra gì, chuyện này chúng vãn bối nhất định sẽ bàn giao thoả đáng với Ma Thiên Các.”
Vân Thiên La tam tông xảy ra nội chiến không phải chuyện ngày một ngày hai. Hiện tại nháo tới mức này cũng không có gì lạ.
“Bàn giao như thế nào?” Lục Châu trầm giọng hỏi.
“Chuyện này…”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đều là tông chủ, lời nói của bọn hắn có đủ trọng lượng, thế nên Lục Châu chỉ hỏi hai người.
Phong Nhất Chỉ khom người đáp: “Lão tiền bối xin cứ nói ra yêu cầu… ngài muốn bàn giao như thế nào thì sẽ bàn giao như thế ấy.”
Lời này khiến Tả Ngọc Thư vô cùng kinh ngạc. Trước mặt Ma Thiên Các, tam tông lại khúm núm tới mức này!
Đúng lúc này, một tên đệ tử từ xa vội vàng bay tới, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, mồ hôi ướt đẫm cả người. “Hai, hai vị Tông chủ… không, không xong rồi!”
Khi tên đệ tử hạ xuống, vì quá lo lắng nên ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt Nam Cung Vệ trầm xuống: “Vội vàng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Tên đệ tử chỉ tay về phía thánh địa Vân Tông, run rẩy nói: “Vân, Vân tông chủ, muốn tự… muốn tự sát!”
Đám người kinh hô thành tiếng. Các đệ tử Thiên Tông và La Tông đều quay đầu nhìn về phía Vân Tông.
Nhóm người Ma Thiên Các vẫn thản nhiên như không có việc gì. Lục Châu vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh như chuyện không liên quan đến ta.
Chỉ có mỗi Tả Ngọc Thư là càng thêm kinh ngạc. Như vậy là Vân Tông thật sự tham gia vây công Ma Thiên Các, thế nên hiện tại tông chủ Vân Tông không chịu nổi áp lực, muốn tự sát?
Quả nhiên, tại thánh địa Vân Tông bỗng chốc hiện ra một toà pháp thân cao chín trượng toàn thân lấp lánh kim quang, hai tay chập lại. Ở giữa pháp thân có một thân ảnh đang lăng không lơ lửng.
Người này chính là tông chủ Vân Tông, Vân Vô Cực.
Vân Vô Cực truyền âm vang vọng khắp mấy đại thánh địa: “Vân Vô Cực thẹn với tổ sư gia, Vân Vô Cực tự biết mình phạm phải tội lớn ngập trời, chỉ có thể lấy cái chết ra tạ tội! Ha ha…”
Âm thanh vang dội nhưng không mang theo lực sát thương, tiếng ha ha cuối cùng lại có vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng.
Mấy ngàn đệ tử tam tông đều nhìn về phía pháp thân của Vân Vô Cực. Người người đều biết Tông chủ Vân Tông hành sự lôi đình, là kỳ tài khó gặp trong tu hành giới, đi từ tầng dưới chót lên đến đỉnh cao nhất trong Vân Tông.
Hắn đã bỏ ra biết bao công sức, bỏ ra biết bao tâm huyết. Đáng tiếc, chỉ thiếu một bước lại là khác nhau một trời một vực.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ nhìn về phía pháp thân, trong lòng không mảy may ba động.
Không ai đáp lời Vân Vô Cực.
Sau một khắc yên tĩnh, Vân Vô Cực buồn bã nở nụ cười: “Ha ha… ha ha… ta thật sự sai lầm rồi sao?”
Từng tiếng chất vấn tạo thành sóng âm, pháp thân lấp loé lơ lửng trên không. Duy trì pháp thân trong thời gian dài tiêu hao cực lớn khiến Vân Vô Cực cảm thấy áp lực.
Nhưng những chuyện này không quan trọng.
Ở khoảng cách này, cuối cùng Vân Vô Cực cũng đã nhìn thấy Các chủ Ma Thiên Các đứng giữa Thiên Đức thánh địa… vị cửu diệp truyền kỳ của tu hành giới Đại Viêm!
Dù hắn đã nhìn thấu sinh tử, dù hắn đã chuẩn bị tinh thần lấy cái chết để tạ tội, nhưng khi nhìn thấy Lục Châu, trái tim hắn vẫn đập rộn lên.
Vân Vô Cực nghèn nghẹn hỏi Lục Châu: “Cơ lão tiền bối… ta, ta có sai không?”
Không rõ hắn đang khóc hay cười.
Nam Cung Vệ trầm giọng đáp: “Vân Vô Cực, ngươi đã đánh mất lý trí rồi.”
“Ta không mất lý trí! Ta chỉ là muốn biết ta nào có làm gì không phải với Vân Tông? Nam Cung Vệ! Phong Nhất Chỉ! Vân Vô Cực ta khinh thường làm bằng hữu với các ngươi! Ta khinh.”
Lúc này, Minh Thế Nhân bỗng mỉa mai lên tiếng: “Ngươi đâu chỉ có sai, mà là mười phần sai.”
“Hả?” Ánh mắt Vân Vô Cực dời từ người Lục Châu sang Minh Thế Nhân đứng bên cạnh.
“Loại mặt hàng như ngươi không xứng để gia sư xuất thủ! Lại còn dám ra vẻ đạo mạo ca tụng công đức cho bản thân. Muốn chết thì chết nhanh đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận