Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 585

Sau khi Lục Châu rời đi, Giang Ái Kiếm ôm kiếm khẽ hắng giọng rồi tự luyến nói:
“Còn không mau lại đây bái kiến đại sư huynh anh tuấn tiêu sái của các ngươi?”
Đám người lập tức nhào tới.
“Đại sư huynh đại sư huynh, sao huynh quen được Cơ lão tiền bối?”
“Đại sư huynh, Cơ lão tiền bối thật sự là cửu diệp sao? Lần này không được thấy pháp thân cửu diệp, thật là đáng tiếc!”
“Đại sư huynh, người ta sùng bái nhất chính là nhị tiên sinh Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các, có phải là đẹp trai lắm không? Mau nói mau nói, đại sư huynh, sao huynh không chịu nói gì?!”
Giang Ái Kiếm câm nín.
Lý Cẩm Y không nhịn được nở nụ cười.
Nàng đã đoán trước hắn sẽ rơi vào tình cảnh này. Không nghĩ nhiều nữa, Lý Cẩm Y đi về phía bờ biển, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Ánh mặt trời rọi vào Huyền Không đảo, khoảnh khắc huy hoàng nhất của Bồng Lai đảo dường như lại trở về.
“Dùng một tay nâng đảo, đây thật sự là chuyện con người có thể làm ra?”
Ở nơi sâu nhất trong Nguyệt Quang lâm địa, thuộc Mê Vụ Sâm Lâm.
Bên dưới một vực sâu vô tận.
Một giọt nước lóng lánh trượt từ trên lá cây xuống rơi thẳng vào gương mặt trắng nõn của Diệp Thiên Tâm.
Sao thế?
Có phải ta đang nằm mơ?
Diệp Thiên Tâm mơ mơ màng màng mở mắt. Khi thấy tình cảnh trước mắt, nàng rung động thật sâu.
Trên vách núi cheo leo cao vạn trượng, dây leo mọc um tùm, các loài hung thú phi cầm bay đầy trời, có con khổng lồ như ngọn núi, có con nhỏ như cánh bướm.
Diệp Thiên Tâm giật mình đứng dậy. “Đây là đâu?”
Ngay khi nàng vừa đứng lên, mặt đất dưới chân nàng khẽ chuyển động. Diệp Thiên Tâm thất thanh hô to: “Thừa Hoàng!”
Lúc này nàng mới giật mình tỉnh ngộ, đây không phải là mơ! Thứ đưa nàng xuống đây chính là thứ nàng đã đau khổ tìm kiếm bấy lâu, nàng đi khắp Đại Viêm, trèo đèo lội suối, xuyên qua dị quốc, vượt ngàn dặm xa… cũng chỉ để tìm nó: Thừa Hoàng!
U !
Thừa Hoàng đứng lên, quay đầu nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau như quả bóng đang nhìn hạt đậu.
Diệp Thiên Tâm cố trấn tĩnh, không dám loạn động. Trực giác nói với nàng Thừa Hoàng không có địch ý, nếu không nàng đã chẳng sống được đến bây giờ.
“Thừa Hoàng?”
Thừa Hoàng không trả lời. Cặp lông mi xinh đẹp của nó giần giật, tròng mắt khe khẽ chuyển động.
“Nhận ra ta sao?” Diệp Thiên Tâm thử trò chuyện với nó.
Thừa Hoàng không có cách nào đáp lời nàng bằng tiếng người, chỉ đành yên lặng nhìn nàng.
Khi Diệp Thiên Tâm đang cố gắng trò chuyện với nó, Thừa Hoàng đột nhiên kêu lên một tiếng…
U !
Sau đó nó giậm chân chạy về phía trước.
Diệp Thiên Tâm suýt nữa đã đứng không vững, vội vàng điều động nguyên khí trong cơ thể để ổn định thân hình.
Trước mắt nàng là rừng cây vô tận, trên bầu trời chi chít các loại phi cầm, dưới đất cũng có vô số hung thú.
Thừa Hoàng phi nước đại băng qua một mảnh rừng rậm rồi mới chạy chậm lại. Cuối cùng khi đến trước một cái hồ nhỏ, nó dừng bước.
Nó ngồi xuống, đầu ngẩng lên gào một tiếng U.
Thanh âm phát tiết lan ra xa khiến các loài hung thú bỏ chạy tứ tán.
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối diện hồ là một pho tượng đá cao hơn mười trượng. Đó là tượng của một vị nữ tử.
Diệp Thiên Tâm kinh hãi, vội vàng lăng không bay tới đứng dưới chân tượng đá. Tại chân tượng có khắc hai chữ thật to: Bạch Dân.
Bên cạnh còn có rất nhiều chữ nhỏ, còn có trận văn bảo hộ… Nhưng dưới sự bào mòn của thời gian, mọi thứ đã trở nên mơ hồ không rõ từ lâu.
Không biết vì sao, khi Diệp Thiên Tâm nhìn thấy hai chữ Bạch Dân này, trái tim cứng cỏi như nàng cũng không cách nào khắc chế tâm tình, nàng ôm mặt khóc nức nở.
Những cảnh tượng khi xưa dần tái hiện trong đầu. Bách tính Ngư Long thôn như vẫn còn ngay trước mặt. Chỉ tiếc mọi thứ đều đã không còn.
Rốt cuộc nỗ lực của nàng cũng đã được báo đáp.
Thừa Hoàng sau lưng nàng kêu lên một tiếng. Diệp Thiên Tâm tỉnh táo lại, lau nước mắt rồi xoay người nhìn nó.
“Thừa Hoàng… Diệp Thiên Tâm ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”
Thừa Hoàng cúi thấp đầu, mũi nó gần chạm mặt hồ. Cái hồ nhỏ này đối với nó cũng chỉ to như lòng bàn tay.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ngươi bảo ta uống nước trong hồ?”
Thừa Hoàng lắc đầu.
“Tắm trong đó?”
Thừa Hoàng khẽ gật đầu.
Diệp Thiên Tâm câm nín.
Nàng là thân nữ nhi, bảo nàng vào đó tắm… sao có thể không xấu hổ cho được!
Vù!
Thừa Hoàng đột nhiên giơ móng vuốt phẩy nàng một cái.
Diệp Thiên Tâm giật nảy mình, vội vàng điều động nguyên khí ngưng kết thành cương ngăn ở trước người.
Ầm!
Diệp Thiên Tâm vẫn bay ra ngoài rơi tõm vào trong hồ nước nhỏ.
Nàng từ từ ngoi đầu lên, nghi hoặc nhìn Thừa Hoàng.
Thừa Hoàng cúi đầu giơ móng vuốt lên nhìn nhìn, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ như muốn nói, ta ra tay rất nhẹ mà…
Sau đó nó xoay người nhảy lên không trung. Bốn phía trở nên yên tĩnh, không còn bóng dáng của Thừa Hoàng.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm cảm thấy trong hồ nước truyền tới cảm giác ấm áp dễ chịu, một cỗ nguyên khí đặc thù trong hồ từ từ thẩm thấu vào cơ thể nàng.
Thật là thoải mái.
Diệp Thiên Tâm cúi đầu nhìn xuống, lúc này nàng mới phát hiện bên dưới đáy hồ có một trận pháp cực lớn. Trận pháp chiếu sáng cả mặt hồ, quang mang xuyên thấu bắn lên trời khiến trên bầu trời cũng xuất hiện từng đường trận văn.
Năng lượng nguyên khí trong trận pháp thẩm thấu vào cơ thể Diệp Thiên Tâm với tốc độ điên cuồng. Diệp Thiên Tâm chợt cảm thấy đan điền khí hải trở nên sung mãn!
Nàng kinh ngạc vạn phần. Nước trong hồ có thể gia tăng tu vi?
Năng lượng và nguyên khí trong hồ không ngừng tiến nhập cơ thể, Diệp Thiên Tâm không nghĩ lung tung nữa mà nhắm mắt lại, nửa người chìm vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận