Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1945: Đến Nam Ly Sơn

Nam Ly thần quân nói: “Đã sớm nghe nói hai người này có thiên phú kỳ giai, lại mang trong mình hạt giống Thái Hư, trăm năm qua đi hẳn là tu vi đã tịnh tiến rất nhanh. Lần này bọn hắn đến Nam Ly Sơn chỉ có thể là để tranh đoạt vị trí điện thủ.”
“Vậy ngài có muốn gặp bọn hắn không?”
“Đương nhiên phải gặp. Ta đang muốn nhìn xem dạng người gì mới xứng với hạt giống Thái Hư.” Nam Ly thần quân nói.
Đúng lúc này, một tên tu hành giả khác lại chạy tới bẩm báo: “Thần quân, Huyền Dặc đế quân giá lâm.”
Nam Ly thần quân khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không mời mà tới?”
“Nghe nói là Xích Đế mời hắn tới.”
“Ha ha… Xích Đế đây là để mắt tới Huyền Dặc điện, muốn cướp vị trí điện thủ Huyền Dặc?” Nam Ly thần quân cười nói, “Người tới đều là khách, cho mời.”
“Vâng.”
Tại phía đông Nam Ly Sơn, trên một chiếc phi liễn màu nâu.
Minh Thế Nhân nói: “Ta chẳng hiểu nổi, tại sao lại phải chọn nơi này? Tới thẳng địa bàn của đối phương đập phá quán không được sao, vì cái gì phải tìm người trung gian?”
“Nhật tiên sinh, đây là vì cân nhắc đến quan hệ giữa Xích Đế và Thái Hư, Nam Ly thần quân luôn không tranh quyền thế, đến chỗ hắn là hợp lý nhất.” Một vị kim cương đáp.
“Dối trá.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Lão tứ, đệ có lòng tin không?”
“Đó là đương nhiên.” Minh Thế Nhân cười đáp, “Huynh nhìn là được, xem ta đánh ngã toàn bộ đám người Huyền Dặc điện như thế nào!”
Một vị kim cương lên tiếng: “Nhật tiên sinh không nên coi thường Trương điện thủ Huyền Dặc điện. Người này có tu vi sâu không lường được, ngoài ra nghe nói Huyền Dặc điện mới mời chào được một nhóm Huyền Giáp Vệ, trong đó có cao thủ đắc đạo, ngay cả Huyền Dặc đế quân cũng phải dùng lễ tiếp đón.”
Trong đầu Minh Thế Nhân đột nhiên hiện lên thân ảnh nhị sư huynh, thế là hắn đứng thẳng sống lưng, tay chắp phía sau, khí thế nói: “Không cần lo lắng, đều đánh ngã.”
Nói xong, hắn nghiêng người mỉm cười: “Có chút phong phạm nào của Kiếm Ma không?”
Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái. Con hàng lão tứ này khi không lại bắt chướng nhị sư huynh, một ngày nào đó mà bị nhị sư huynh biết thì lại ăn đòn một trận cho xem. Loại sự tình này mình cứ xem như không biết gì hết, tránh cho bị ăn đòn vô cớ.
Vị kim cương ngồi ở phía sau nghi hoặc hỏi: “Kiếm Ma là ai?”
Minh Thế Nhân cười đáp: “Là một ma đầu rất giỏi dùng kiếm.”
“Có thể được Nhật tiên sinh gọi là Kiếm Ma, hẳn là kiếm thuật của người này rất mạnh.”
“Kiếm thuật của hắn đương nhiên mạnh miễn bàn, chỉ thua ta một chút xíu thôi.” Minh Thế Nhân đắc ý nói.
Khụ khụ khụ… Đoan Mộc Sinh hắng giọng nhắc nhở.
Minh Thế Nhân nhún vai: “Khoác lác một chút ở Thái Hư hẳn là không phạm pháp chớ?”
Lát sau, một đạo đồng từ Nam Ly Sơn bay ra, khom người nói: “Để các vị đợi lâu. Thần quân vốn định tự mình ra nghênh đón các vị, đáng tiếc không thể phân thân nên chỉ có thể sai thuộc hạ đến mời các vị đến vân đài nghỉ ngơi trước.”
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Mặt mũi thần quân nhà ngươi thật lớn.”
“Xin thứ lỗi.”
“Thôi, ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.” Mấy người Minh Thế Nhân bay ra khỏi phi liễn.
Phi hành trên không trung, đám người không ngừng quan sát mười toà kiến trúc trôi nổi giữa Nam Ly Sơn. Mỗi một toà vân đài đều cách nhau khoảng ngàn mét, vân vụ lượn lờ, u tĩnh trang nhã, so với Bồng Lai đảo thì chỉ hơn chứ không kém.
Đi tới toà vân đài ở phía nam, đạo đồng nói: “Các vị có thể tự do đi lại trên toà Quan Vân đài này, lát nữa thần quân sẽ tự mình tới tiếp đón.”
Từ Quan Vân đài nhìn ra tứ phía chỉ thấy chín tầng mây. Bởi vì khoảng cách quá xa nên các toà vân đài khác trông như từng phiến lá cây lơ lửng giữa trời.
“Thật đẹp nha.” Minh Thế Nhân tán thưởng.
Bốn vị kim cương đứng sau lưng tựa như đầu gỗ, khô khan nói: “Nhật tiên sinh nên chuẩn bị điện thủ chi tranh cho cẩn thận.”
“À đúng rồi.” Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía đạo đồng, “Đám người Huyền Dặc điện tới chưa?”
Đạo đồng không ngốc, nếu nói là thần quân đi tiếp đón Huyền Dặc đế quân thì chẳng khác nào đang chọc giận Xích Đế, bèn cười đáp: “Sắp đến rồi.”
Minh Thế Nhân lại hỏi: “Ngươi có biết gì về Trương Hợp của Huyền Dặc điện không?”
Đạo đồng thành thật đáp: “Trương điện thủ là cao thủ nhất đẳng ở Huyền Dặc điện, cũng là nhân tài được đế quân nhìn trúng. Nghe nói Trương điện thủ nhờ ngắm mây mà lĩnh ngộ đại đạo.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Thú vị.”
“Xin các vị cứ tự nhiên.” Nói xong đạo đồng xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía bốn vị kim cương: “Xích Đế bệ hạ còn chưa tới sao?”
“Xích Đế sẽ không đến Nam Ly Sơn.”
“Không đến?” Minh Thế Nhân có chút kinh ngạc, “Xem ra Xích Đế bệ hạ rất yên tâm về ta nhỉ.”
“Xích Đế nói nếu hai vị thua thì lập tức trở về.”
Cùng lúc đó.
Tại đạo trường Nam Ly Sơn, Nam Ly thần quân đang tươi cười chào đón Huyền Dặc đế quân:
“Khách quý đã lâu mới gặp. Huyền Dặc đế quân tới hàn xá đúng là vinh hạnh của ta.”
Ba người Huyền Dặc đế quân, Trương Hợp và Lục Châu từ trên không trung đáp xuống, sau lưng có mấy nữ hầu và Huyền Giáp Vệ theo hộ tống.
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Nam Ly thần quân, nhiều năm không gặp, từ bao giờ mà ngươi lại biết vỗ mông ngựa rồi?”
Nam Ly thần quân chỉ cười cười, quay sang Trương Hợp nói: “Trương điện thủ, hạnh ngộ.”
Trương Hợp đáp lễ: “Tham kiến Nam Ly thần quân.”
“Vị này là?” Nam Ly thần quân cũng chú ý tới Lục Châu khí thế bất phàm.
“Đội trưởng tiểu đội tân nhân của Huyền Giáp Vệ, Lục lão tiên sinh.” Trương Hợp giới thiệu, đương nhiên hắn sẽ không nói Lục Châu là người của Bạch Đế, vừa vặn muốn nhân cơ hội này dò xét thái độ của Nam Ly thần quân.
Nam Ly thần quân nghi hoặc nhìn Lục Châu, một tân nhân mà được đế quân mang theo bên người nhất định là có chỗ bất phàm.
“Nghe nói Huyền Dặc điện mới mời chào được một vị cao nhân đắc đạo, hẳn chính là Lục đội trưởng rồi?”
Xưng hô này tuy đúng thực tế nhưng lại làm thấp đi bối phận của Lục Châu, Huyền Dặc đế quân bèn nói: “Gọi là Lục các chủ.”
“Các chủ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận