Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1664

Lục Châu cầm nó lên quan sát: “Thì ra chiếc túi mới là bảo vật.”
Minh Thế Nhân và Hải Loa cũng tiến vào đạo trường, nhìn chiếc túi kia. Gâu gâu gâu… cẩu tử cũng vui vẻ sủa mấy tiếng.
Bàn tay khẽ nắm lại, chiếc túi phát sáng rực rỡ, toàn bộ đường vân đều được kích hoạt.
[Đại Di Thiên Đại, thánh vật thời thượng cổ, không có phẩm giai, dung lượng tuỳ ý biến hoá theo tu vi.].
Hai mắt Minh Thế Nhân toả sáng: “A, đây mới là bảo bối nha!”
Lục Châu thôi động nguyên khí, cảm giác không gian lập phương bên trong Đại Di Thiên Đại rộng khoảng trăm trượng.
Thì ra là thánh vật, nhưng có vẻ hơi cùi bắp. bảo vật của Lục Châu đều đặt trong Hệ thống, nào phải tay xách nách mang.
Nhưng ngẫm lại thì có thể về sau sẽ cần, quá mức ỷ lại vào Hệ thống cũng không tốt.
Rất có thể Giải Tấn An cũng là người trong Thái Hư, hắn đi một quãng đường xa tới đây chẳng lẽ chỉ vì để tặng chiếc túi này cho lão phu?
Lục Châu cất kỹ Đại Di Thiên Đại, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Gâu gâu gâu… Cùng Kỳ sủa vang, đột nhiên phóng tới chỗ “vật bài tiết”, song trảo không ngừng cào cào.
Soạt !
Tầng ngoài đen đúa như lớp vỏ tro bọc trứng vịt muối bị cào ra, để lộ vật thể trong suốt long lanh bên trong, toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Đây là…” Minh Thế Nhân sửng sốt.
Hải Loa cũng sửng sốt.
Lục Châu nhìn đống vụn bài tiết rải rác quang “cái trứng”, khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Sư phụ, đây rốt cuộc là cái gì?” Minh Thế Nhân gãi đầu, sau đó đột nhiên ghét bỏ chùi tay vào quần.
“Vật bài tiết ngăn trở toàn bộ khí tức của thứ bên trong, ngay cả tu hành giả có năng lực đánh hơi cũng không phát giác được, thủ đoạn thật cao minh.” Lục Châu tiện tay vung lên.
Đồ vật kia bay vào lòng bàn tay hắn, toả ra hàn khí lạnh thấu xương.
“Là Mệnh Cách Chi Tâm đã qua sử dụng.” Lục Châu nhíu mày nói.
“Vậy mà là Mệnh Cách Chi Tâm?” Minh Thế Nhân vọt tới, ánh mắt sáng lấp lánh, “Sư phụ…”
“Hửm?”
Lục Châu nhìn hắn, âm điệu kéo dài, biểu tình ngưng trọng như đang nói, ‘lá gan không nhỏ, ngươi muốn cái gì?’.
Minh Thế Nhân cung kính lui lại một bước nói: “Đồ nhi không dám, đồ nhi xin phép trở về ngủ, à nhầm, trở về tu hành.”
Nói xong hắn chớp chớp mắt nhìn Hải Loa. Hải Loa ồ một tiếng, sau đó cũng cung kính hành lễ rồi theo chân Minh Thế Nhân rời khỏi đạo trường.
Ra tới bên ngoài, Hải Loa cảm thấy Minh Thế Nhân có vẻ kỳ quái bèn hỏi:
“Tứ sư huynh, trong quần áo huynh có rận hả?”
“Cái gì?”
“Nếu không sao huynh cứ gãi hoài vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Oẹ oẹ oẹ !”
Thân ảnh Minh Thế Nhân vèo một tiếng chạy ù đi, Cùng Kỳ cấp tốc đuổi theo. Trong chớp mắt một người một chó đã biến mất, lưu lại một mình Hải Loa ngây ngốc nhìn theo.
Không phải chỉ là vật bài tiết thôi sao, nhìn một chút thì có gì mà nhạy cảm vậy chớ?
Trong đạo trường.
Lục Châu tỉ mỉ quan sát viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay.
Hắn không biết đây là Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú nào, nhưng có thể cảm giác được năng lượng thần bí khó lường bên trong mênh mông như đại hải, không thể đo lường. Năng lượng của nó hơn xa Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng.
“Chẳng lẽ là thánh thú?”
Lục Châu quyết định tự mình kiểm tra. Bàn tay nắm lại, nguyên khí cấp tốc rót vào Mệnh Cách Chi Tâm.
Ông !
Trong não hải Lục Châu xuất hiện hình ảnh mơ hồ mông lung, Tinh Bàn đầy trời va chạm với pháp thân, gió tanh mưa máu nổi lên, thiên địa sụp đổ.
Lục Châu lập tức ngưng điều động nguyên khí, viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay rơi xuống đất lăn mấy vòng.
“Đây là cảm xúc của chủ nhân đời trước?” Lục Châu kinh ngạc.
Hắn không ngờ viên Mệnh Cách Chi Tâm lại có thể khắc sâu cảm giác của chủ nhân cũ. Điều này cũng có nghĩa là, muốn chưởng khống nó là việc không hề dễ dàng.
Lục Châu phất tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm lại bay về.
“Làm lại!” Bàn tay khẽ nắm.
Hình ảnh vừa rồi lại xuất hiện, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sống. Tu hành giả đầy trời đang không ngừng chém giết lẫn nhau.
Lục Châu cảm giác được một bàn tay đen đúa đang vồ vào Mệnh Cung của mình, cảm giác bị moi tim đánh thẳng vào bão hải. Lục Châu lập tức thôi động lực lượng Thiên Tướng xua đi cảm giác đau đớn kia.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thì thào nói: “Rốt cuộc là Mệnh Cách Chi Tâm của ai mà lại lợi hại đến vậy?”
[Mệnh Cách Chi Tâm của thượng cổ thánh hung Câu Trần, năng lực: không biết.].
Câu Trần?
Lục Châu nhìn viên Mệnh Cách Chi Tâm, suy nghĩ đến xuất thần.
Đúng lúc này, Nguyên Lang xuất hiện bên ngoài đạo trường, cung kính nói:
“Lục tiền bối, Tần chân nhân mời ngài đến đạo trường Bắc Sơn gặp mặt một chút. Nếu ngài không có thời gian thì cứ nói, ta sẽ hồi báo lại cho chân nhân.”
Nguyên Lang thường xuyên đến đây mời Lục Châu. Đa số thời gian đều là không ai trả lời hắn nên cũng quen rồi, dù Lục Châu có từ chối cũng chẳng là vấn đề.
“Được.” Lục Châu đáp.
Nguyên Lang nghe vậy sững sờ, sau đó vui vẻ nói: “Đa tạ Lục tiền bối. Vãn bối dẫn đường cho ngài.”
Lục Châu thu viên Mệnh Cách Chi Tâm kia vào Đại Di Thiên Đại, hư ảnh loé lên xuất hiện bên ngoài.
“Dẫn đường.”
“Vâng,”
Hai người bay về phía đạo trường Bắc Sơn, không bao lâu sau đã tới nơi.
Tần Nhân Việt tự mình ra đón, cười nói: “Lục huynh giá lâm, không tiếp đón từ xa thật là thất lễ…”
Lục Châu đi thẳng vào trong, thấy bên trong đạo trường đang bày yến hội, bèn cau mày nói: “Chuyện gì đã xảy ra khiến ngươi phải mở tiệc chúc mừng?”
Tần Nhân Việt nói: “Thanh liên giới vừa có thêm một vị chân nhân.”
“Ồ?”
“Có người ở gần Trùng Thiên Phong đã nhìn thấy chân nhân hiển linh.”
Lục Châu trầm mặc không nói gì.
Tần Nhân Việt vui vẻ nói: “Nghe đồn vị chân nhân này còn là đại chân nhân! Nếu thật là vậy thì thanh liên giới đúng là có phúc lớn. Dù hiện tượng mất cân bằng có nghiêm trọng đến đâu thì cũng không ảnh hưởng đến an nguy của thanh liên. Đại sự như vậy đương nhiên ta muốn chia sẻ với Lục huynh.”
“Chỉ vì chuyện này?”
“Lục huynh, đại chân nhân ra đời, ngài không có kinh ngạc tí nào sao?” Tần Nhân Việt khó hiểu hỏi.
Lục Châu lười giải thích, đi thẳng vào bên trong rồi tuỳ ý tìm chỗ ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận