Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1885: Vương giả năm xưa

Khương Văn Hư cũng trừng to mắt nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Dưới nỗi kinh sợ và tuyệt vọng đến cùng cực, từng mảng ký ức tản mát trở lại trong não hải hắn.
Hắn nhớ ra Cơ lão ma trong kim liên giới, nhớ ra hình ảnh chiến đấu bị đối phương dùng ngũ trọng chưởng ấn đánh tan tành, nhớ lại cảnh huyết kiếm xuyên thủng toàn thân.
Lúc này Khương Văn Hư mới hiểu được mình đang đối mặt với cái gì. Hắn run giọng nói: “Sao… sao lại có thể như thế?”
Lục Châu không nhìn hắn, lãnh đạm nói lại lần nữa: “Lão phu giết ngươi một lần, đương nhiên có thể giết thêm lần thứ hai.”
Chẳng biết tại sao, Lục Châu cảm giác được lực lượng toàn thân như được dung hợp cùng thiên địa và đại đạo.
Minh Đức trưởng lão muốn tránh thoát, năm ngón tay Lục Châu nắm lại. Lam quang điện hồ truyền sang người Minh Đức.
Xoẹt!
“A !”
Minh Đức gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, Mệnh Cách toàn thân như bị Lục Châu nắm chặt. Soạt.
Toàn bộ Mệnh Cách đồng thời vỡ vụn! Minh Đức trưởng lão hoá thành bột phấn, tiêu tán giữa không trung.
Chỉ một cái nắm tay, một đạo thánh vẫn lạc.
Minh Ban đại thần quân cùng Đồ Duy Đại Đế đều kinh hãi.
Hơn một ngàn vũ nhân Bát Thánh Đường run lẩy bẩy nhìn Ma Thần.
Bồi dưỡng ra một đạo thánh là chuyện cực kỳ hao tổn thời gian và vật lực, một vị đạo thánh chết đi đều là tổn thất to lớn đối với một thế lực. Tuy đạo thánh kém xa Chí Tôn và Đại Đế, nhưng bọn hắn chính là nguồn cung Chí Tôn. Dù là Thái Hư hay Đại Uyên Hiến thì cũng rất coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài, đặc biệt là những nhân tài có thể tấn thăng thành Chí Tôn.
Đó là lý do vì sao bọn hắn lại dùng mọi biện pháp để tìm cho được Tiểu Diên Nhi.
Nhưng bây giờ, cái gọi là đạo thánh lại nhẹ nhàng bị Ma Thần bóp chết.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 100.000 điểm công đức, chủng tộc thưởng thêm 20.000 điểm.] Chú thích: mục tiêu ở trạng thái Thiên Hồn Châu.
Khương Văn Hư mặt xám như tro tàn, trong lòng tuyệt vọng vô cùng.
Tựa như trong cõi u minh chú định, càng đến gần tử vong, ký ức của hắn càng trở về đầy đủ rõ ràng.
Khương Văn Hư còn nhớ rõ khi mình chưa thành đạo thánh, từng nghe được những câu chuyện truyền kỳ về Ma Thần, hắn là vương giả, dùng sức một người độc chiến nhiều Chí Tôn.
Hắn là đề tài cấm kỵ của Thái Hư, là cường giả được những người phản đối Thái Hư kính sợ vô cùng. Thái Hư gọi hắn là Ma, những người kính sợ hắn gọi hắn là Thần.
Bây giờ, Ma Thần trở về, đột ngột tới mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Khương Văn Hư muốn giãy giụa cầu sinh, nhưng kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải đều đã bị khống chế, hắn không còn chút năng lực tự chủ nào. Chênh lệch lớn như trời biển.
“Cứu… cứu ta! Đại Đế bệ hạ!!” Khương Văn Hư chỉ còn cách cầu cứu Đồ Duy Đại Đế.
Khương Văn Hư còn có rất nhiều chuyện muốn làm, hắn muốn sống. Nhưng chủ tử của hắn Đồ Duy Đại Đế thì lại càng xoắn xuýt hơn, không biết có nên động thủ hay không.
Vẻ cao ngạo của Minh Ban đại thần quân đã bị toà pháp thân Ma Thần đập tan không còn một mảnh. Trước mặt vương giả năm xưa, Minh Ban chỉ là một hài tử chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.
Đôi mắt xanh lam toả ra quang mang rực rỡ. Lực lượng Thiên Tướng vẫn luôn chứa đầy, nhưng Lục Châu cảm giác được đây không phải lực lượng Thiên Tướng mà là một loại lực lượng càng thêm thuần tuý và cường đại.
“Cứu…” Khương Văn Hư vẫn không ngừng kêu cứu, nhưng mặc kệ hắn có gọi thế nào, Minh Ban đại thần quân, Đồ Duy Đại Đế và Bát Thánh Đường đều không dám nhúc nhích.
Minh Thế Nhân ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, thì thào tự nhủ: “Đây… là sư phụ của ta?”
Khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, tựa như biến thành một người khác.
Thấy Đồ Duy Đại Đế đứng yên bất động, Khương Văn Hư lại nói: “Ta, ta… ta có liên hệ với Thái Hư Đại Đế…”
Rắc.
Bàn tay Ma Thần không chút lưu tình nắm lại. Lam sắc điện hồ bao trùm toàn thân Khương Văn Hư, ngàn vạn kinh mạch trong khoảnh khắc bị đốt trụi, ngay cả cơ hội gọi ra pháp thân cũng không có, làn da hắn bị đốt đến hoá thành màu đen.
Khương Văn Hư ý thức được mình chỉ là hạt bụi, ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
Lát sau, không gian lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu nhìn về phía Khương Văn Hư còn chưa tắt thở, thản nhiên nói: “Lão phu lưu lại mạng sống cho ngươi, nhìn cho kỹ kết cục của những kẻ dám khinh nhục lão phu.”
Lục Châu đẩy ra một chưởng. Chưởng ấn ghim chặt Khương Văn Hư xuống mặt đất, hoá thành một không gian phong bế không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Yết hầu Minh Ban đại thần quân cuộn lên cuộn xuống, hắn muốn động như lại không dám.
Lục Châu nhìn về phía Đồ Duy Đại Đế: “Sao không trốn đi?”
Đồ Duy Đại Đế đáp: “Trước mặt Ma Thần, trốn có tác dụng gì?”
Đồ Duy Đại Đế có thể xem là một trong những người hiểu rõ thủ đoạn của Ma Thần nhất. Vì hiểu quá rõ nên hắn mới không chạy trốn.
Sau một thoáng chấn kinh, Minh Ban rốt cuộc khôi phục lại suy nghĩ, trầm giọng nói: “Không ngờ ngươi lại là Ma Thần!”
Lục Châu hờ hững nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội tự vẫn, nếu để lão phu tự mình động thủ thì ngươi sống không được, chết cũng không xong.”
Minh Ban không còn chút phách lối nào, chỉ nói: “Thái Hư có thể giết ngươi một lần thì cũng có thể giết lần thứ hai. Bát Thánh Đường nghe lệnh!”
“Tuân mệnh!”
Hơn ngàn tộc nhân Vũ tộc toả ra tám hướng, điều khiển toả thiên trận bốc lên tám đạo quang trụ khổng lồ. Không trung như bị bịt kít một tầng bình chướng, vô số lợi nhận trút xuống như mưa tấn công về phía lam pháp thân.
Lục Châu vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Đồ Duy Đại Đế, không thèm để toả thiên trận vào mắt.
“Các ngươi mà cũng xứng giao thủ với lão phu?”
Toàn thân Lục Châu phát tán ra khí thế vô tận. Thế nhân đều gọi lão phu là Ma Thần, vậy lão phu sẽ làm Ma Thần!
Ông !
Liên diệp bay ra khỏi lam liên, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn… Vô số liên diệp điên cuồng biến lớn rồi bắn ra bốn phương tám hướng.
Phàm là những nơi bị liên diệp chém qua, núi non nứt toác, cây cối gãy lìa, hơn ngàn tu hành giả Bát Thánh Đường lập tức bị một chiêu hủy thiên diệt địa xuyên thủng lồng ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận