Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1532

"Bởi thế nên nơi này trở thành đấu trường của muôn loài. Bất kể là người hay thú, đều chỉ có một mục đích đơn giản là tranh đoạt tài nguyên và quyền sử dụng nơi này. Thiên Khải Chi Trụ luôn bình tĩnh một quãng thời gian cho đến khi xuất hiện hung thú hoặc con người phi thường cường đại, cứ thế mà lặp đi lặp lại. Thiên Khải Chi Trụ là nơi được tu hành giới công nhận là máu chảy thành sông."
Nhan Chân Lạc nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, chính là như thế."
Khổng Văn gật đầu nói: "Trong lúc cân bằng, tu hành giả cấp chân nhân trở lên không cách nào đi lại khắp nơi. Sau khi mất cân bằng xuất hiện, quy củ này lập tức không còn nữa... ngài nhìn bên kia đi."
Đám người nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cạnh bên Thiên Khải Chi Trụ dường như có vật gì đó màu đỏ xuất hiện nhưng không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thấy gì.
"Đó là hồng tuyến, kỳ thực chính là hồng sắc nham thạch tạo thành một dãy sơn mạch, kéo dài chừng trăm dặm. Nhưng những nơi nào trong bí ẩn chi địa có 'Hồng tuyến' đi ngang qua, dù là cường giả trên cấp bậc chân nhân cũng không được tự ý bước vào."
Khổng Văn lại nói, "Nhưng đó cũng không phải điểm trọng yếu, lần mất cân bằng này vượt xa dĩ vãng... Ta đề nghị, tu hành giả còn yếu thì đi cùng Lục Ngô."
Lục Châu gật đầu, xoay người nói: "Đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ."
"Xuất phát."
Vù vù vù... Đám người bay lên lưng Lục Ngô.
Lúc trước, chiều cao của Lục Ngô không mấy khác biệt so với thụ mộc, nhưng bây giờ trông nó chỉ bằng một con cọp bình thường giữa rừng cây, cao chưa tới một phần mười đám cổ thụ chọc trời.
Tất cả mọi thứ bên trong Ngung Trung đều có thể dùng hai chữ để hình dung là siêu lớn!
Lục Ngô nhìn về phía trước nói: "Ta sẽ đi chậm lại..."
Đám người gật đầu.
Mũi chân Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ, lướt về phía trước.
"Nhị sư huynh?" Tiểu Diên Nhi nhìn Ngu Thượng Nhung với vẻ kỳ quái.
Ngu Thượng Nhung cười nói: " Tốc độ này của Lục Ngô không khác ta là mấy..."
Lục Châu quan sát tốc độ của Ngu Thượng Nhung. Lúc tu luyện trong Trấn Thọ Khư, cũng chỉ có Ngu Thượng Nhung là không có biến hóa gì ở ngoài mặt, giờ đây xem ra có vẻ ngược lại.
"Tu vi của ngươi tịnh tiến không ít."
"Sư phụ quá khen."
Ngu Thượng Nhung đứng đón gió nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói, "Chẳng biết tại sao những ngày gần đây, đồ nhi luôn có một loại cảm giác..."
Tiểu Diên Nhi tò mò cười hỏi: "Cảm giác gì?"
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn nàng, cười đáp: "Chỉ cảm nhận được chứ không thể diễn đạt bằng lời."
"Hứ." Tiểu Diên Nhi lầm bầm.
Vu Chính Hải nói: "Sư muội, tu hành đến trình độ này phải chú ý đến cảm giác. Nếu thật sự có thể nói ra nguyên nhân, vậy chẳng phải ai ai cũng đều có thể trở nên siêu phàm nhập thánh giống nhị sư huynh ngươi sao?"
Ngu Thượng Nhung gật đầu nói: "Ta đồng ý với đại sư huynh."
"Như nhau, như nhau. Gần đây ta cũng có loại cảm giác này..."
"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng đại sư huynh vẫn cần thêm một ít thời gian nữa." Ngu Thượng Nhung nói.
Đám người trầm mặc.
Loại chuyện người tung kẻ hứng vỗ mông ngựa cho nhau này có phải là hơi quá rồi không?
Gào !
Lục Ngô dừng bước.
Đám người cực kỳ cẩn thận, không lên tiếng nữa.
"Là dã thú, cẩn thận."
Giữa rừng xuất hiện một đám dã thú đang băng ngang, từ cái đầu đến hình thể đều phi thường to lớn.
Khổng Văn nhân lúc này đánh ra mấy đạo ấn phù, ấn phù giống như hồ điệp tung bay ra ngoài, đáp xuống một góc rừng.
Khổng Vũ hưng phấn nói: "Huyền Mệnh Thảo!"
Hắn là kẻ đầu tiên nhảy xuống, bay đến chỗ ấn phù hạ xuống.
"Đừng lỗ mãng!" Khổng Văn nhắc nhở.
Khổng Vũ ngừng lại, chợt nhận ra bản thân có phần xúc động quá mức.
Ngu Thượng Nhung nói: "Giao cho ta."
Hư ảnh lóe lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện tại vị trí ấn phù vừa đáp xuống, cúi đầu quan sát.
Đúng lúc này, một đầu xúc tu cực lớn bổ đôi thụ mộc, đánh về hướng Ngu Thượng Nhung.
"Nhị sư huynh!" Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kinh hô.
Ngu Thượng Nhung không thèm ngẩng đầu, cấp tốc rút Trường Sinh Kiếm ra.
Vụt!
Ra sức vung kiếm!
Xoẹt!
Kiếm tra vào vỏ.
Xúc tu kia bị Trường Sinh Kiếm chém đứt, rơi xuống, máu tươi ướt đẫm một mảng rừng.
Ngu Thượng Nhung vung một trảo, rút Huyền Mệnh Thảo ra, hư ảnh lóe lên trở về chỗ cũ.
Giữa mảng rừng kia, một con nhện khổng lồ bổ nhào vào vị trí trước đó Ngu Thượng Nhung vừa đứng.
Oanh!
Con nhện khổng lồ nhìn chằm chằm vào đám người.
"Con mẹ nó... ngay cả một con nhện mà cũng lớn như vậy? Không lầm chứ?!" Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Soạt !
Con nhện phun tơ trắng vào đám người.
Ngu Thượng Nhung xoay người, Trường Sinh Kiếm lại ra khỏi vỏ.
Mấy chục vạn đạo kiếm cương cấp tốc ngăn trở tơ trắng và chém vào thân thể nó.
Sau mấy hơi thở, Trường Sinh Kiếm trở vào vỏ, con nhện kia đã bị chém nát thành bã vụn.
"Nhị sư huynh... Loại quái vật cấp bậc này hẳn là nên giao cho ta." Tiểu Diên Nhi nói, "Huynh luôn giành xuất thủ, ta chẳng góp được chút sức lực nào!"
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: "Nhện này có độc, không thể khinh thường."
Nhưng mà...
Đúng lúc này, giữa rừng đột nhiên có không ít thanh bào tu hành giả bay tới. Bọn hắn quan sát con nhện trên mặt đất, sau đó hô lên:
"Lục Ngô? Mau lui lại! Mau lui lại!"
Lục Châu nhướng mày, thản nhiên nói: "Bắt về đây."
"Tuân mệnh." Hư ảnh Ngu Thượng Nhung lóe lên, đuổi theo đám người thanh liên giới.
Tại Thiên Khải Chi Trụ gặp phải tu hành giả khác, không có gì kỳ quái. Trước khi đến bọn hắn cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, đương nhiên biết chuyến đi này sẽ cực kỳ mạo hiểm. Lục Châu trước đó chỉ lo lắng gặp phải tu hành giả nhân loại chứ không quá để ý đến đám hung thú và dị tộc dị dạng kia.
Nhưng chân nhân còn có thể đối phó, nếu gặp phải Thánh thú thì biết làm gì đây?
Nơi này chính là Thiên Khải Chi Trụ, là nơi tẩm bổ khí tức Thái Hư, vùng đất màu mỡ cho hạt giống Thái Hư sinh trưởng. Thánh thú thông minh như vậy, sao có thể bỏ qua bảo địa lớn thế này?
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, rất có thể đoàn người sẽ gặp phải Thánh thú tại đây.
Ngu Thượng Nhung lượn tới, tốc độ nhanh như một cái bóng.
Trường Sinh Kiếm vọt tới hậu phương của mấy vị thanh bào tu hành giả, trong giây lát hóa thành mấy vạn đạo kiếm cương ngăn trở đường đi của bọn họ.
"Các vị xin dừng bước." Ngu Thượng Nhung nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận