Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 676

Các huynh đệ U Minh Giáo như bị thổi bay ba phần sĩ khí.
“Đừng hoảng hốt, trong Thập Tuyệt Trận, chúng sinh bình đẳng.” Hoa Trọng Dương nói.
Thanh âm tuy không lớn nhưng lại có tác dụng trấn định. U Minh Giáo đã từng diễn luyện cách thức công kích trong Thập Tuyệt Trận vô số lần.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn về phía tu hành giả bạch y trên đỉnh Hoàng thành. “Thập Tuyệt Trận đã mở, còn Lưu Thương đâu?”
Trên đỉnh Hoàng thành, tu hành giả bạch y xoay người lại, hạ mình hành lễ: “Tham kiến bệ hạ!”
Toàn bộ cấm vệ quân trong Hoàng thành đều quỳ xuống. “Tham kiến bệ hạ!”
Một toà long liễn từ trong Hoàng thành chậm rãi bay ra. Trên long liễn có một người mặc long bào, đầu đội vương miện xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Rốt cuộc cũng gặp mặt.” Trên long liễn, Lưu Thương chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Vu Chính Hải, nói bằng giọng thanh lãnh.
“Ta đã từng nói sẽ có lúc ta đứng trước mặt ngươi…” Vu Chính Hải nói.
Hai người mặt đối mặt, xung quanh là hùng binh như kiến.
Lưu Thương giang tay, long bào phản xạ ánh nắng mặt trời tạo thành ánh sáng chói mắt.
“Trẫm đúng là đã xem nhẹ ngươi. Thế nhưng ngươi làm vậy… đáng không?” Lưu Thương hỏi.
“Quân của ta đã đến tận Hoàng thành, ngươi nói xem có đáng hay không?” Vu Chính Hải hỏi lại.
Lưu Thương gật đầu, sau đó ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng. “Ngươi vẫn hệt như trước kia… Ngu xuẩn, nông cạn!”
Vu Chính Hải cũng cười ha hả. Tiếng cười của hắn không chút kiêng nể, âm thanh vang dội.
“Vậy ta nên gọi ngươi là Bình An hay là Lưu Thương đây?”
Trong Thập Tuyệt Trận, toàn bộ Thần Đô đều lâm vào yên tĩnh.
Đại chiến suốt mấy ngày mấy đêm, gạch ngói đều tan nát, khói báo động tràn ngập trong thành, Thần Đô hoàn toàn mất đi vẻ phồn hoa ngày xưa, ngoại trừ tiêu điều và yên lặng ra thì chẳng còn gì nữa.
Vu Chính Hải không cần dùng nguyên khí, lời hắn nói cũng đã vang vọng khắp nơi.
Tư Vô Nhai híp mắt, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hắn từng hỏi đại sư huynh vì cái gì cứ nhất định phải đánh hạ Thần Đô. Vu Chính Hải không hề trả lời thẳng.
Hùng tâm? Tráng chí? Khát vọng giang sơn hay là ước vọng bước lên đỉnh cao nhất? Nay xem ra… đại sư huynh quả nhiên có ẩn tình khác.
Trực giác của Tư Vô Nhai không sai. Bình An rốt cuộc là ai?
Lưu Thương cười ha hả, tay chắp sau lưng nhìn Vu Chính Hải. “Vu Chính Hải, bây giờ có nói chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Trẫm hỏi ngươi, trong Thập Tuyệt Trận cấm vệ quân mạnh nhất, ngươi định thủ thắng như thế nào?”
“Thử xem thì biết.”
Lưu Thương phất tay nói: “Sau trận chiến này, trẫm sẽ viết tên Vu Chính Hải ngươi vào sử sách để vạn người sỉ nhục, phỉ nhổ.”
Nói xong Lưu Thương phất tay, hơn ngàn cấm vệ quân lập tức phóng tới.
Vu Chính Hải cũng cất cao giọng nói: “Đáng tiếc, ngươi vốn không phải người trong Hoàng thất. Trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của tộc Vô Khải! Giết !”
Toàn bộ giáo chúng U Minh Giáo đều hô lớn: “Giết!”
Dưới tiếng hô vang trời, con người theo bản năng bạo phát lực lượng trong từng cơ bắp, trường đao trong tay vung lên chém vào người địch nhân.
Nguyên khí tiêu tán, không khí bị kìm nén, nhiệt độ tăng cao khiến cuộc chiến trở nên nguyên thuỷ, trở thành bản năng, trở nên rung động ngập trời.
Song phương kịch đấu.
Vu Chính Hải nhìn chằm chằm vào Lưu Thương trên long liễn, ánh mắt không hề dời đi.
Lưu Thương cũng nhìn chằm chằm Vu Chính Hải.
Lúc này Tư Vô Nhai mới giật mình hiểu ra tất cả… Nhớ lại khi xưa đại sư huynh từng kể một câu chuyện, đại sư huynh từng có hai người huynh đệ đồng tộc, một người tên Bình An, một người tên Giang Lai. Ba người bọn họ là những người cuối cùng còn sống của tộc Vô Khải, cùng nhau trải qua vô số cực khổ bị vương công quý tộc chà đạp, bị người tra tấn, phải sống lang bạt kỳ hồ.
Vì sao sự tình lại biến thành như vậy?
Vì sao Bình An lại biến thành vị hoàng đế Đại Viêm cao cao tại thượng?
Xoẹt!
Một chiếc đầu người bay ngang mặt Tư Vô Nhai, máu tươi rơi xuống như mưa. Cuộc chiến rốt cuộc cũng kéo Tư Vô Nhai trở lại với thực tại.
Không biết đã qua bao lâu, thương vong không ngừng gia tăng, quân số của cấm vệ quân cũng từ từ giảm bớt.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Trong Đông Các.
Đoan Mộc Sinh cầm phi thư nhanh chân chạy đến bên ngoài Đông Các, khom người nói: “Sư phụ, Lý Vân Triệu lại gửi phi thư tới.”
Soạt!
Cửa phòng bị một cỗ cương phong đẩy mở, Lục Châu xuất hiện ở ngưỡng cửa, đạm mạc hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại sư huynh e là gặp nguy hiểm. Thập Tuyệt Trận đã mở, song phương dùng man lực chém giết, U Minh Giáo và cấm vệ quân đều bị tổn thất không ít. Nếu lời Lý Vân Triệu là thật thì đại sư huynh nhất định sẽ ăn thiệt thòi!”
Nội dung trong bức phi thư của Lý Vân Triệu là một bí mật động trời.
Lý Vân Triệu quanh năm ở bên cạnh Thái hậu. Người hiểu con mình nhất không phải mẫu thân thì còn là ai. Thái hậu đã sớm biết Lưu Thương hiện tại không phải là Lưu Thương con bà… Bí mật này dù nói ra cũng sẽ không ai tin, mà ngược lại còn khiến thiên hạ đại loạn. Khi cuộc chiến ở Thần Đô bắt đầu, Thái hậu đã nói việc này cho Lý Vân Triệu biết.
Thế giới này thật quá hoang đường, chính đạo trong thiên hạ không một ai đáng tin cậy, ngoại trừ Ma Thiên Các… Lý Vân Triệu không còn biết nhờ cậy ai. Bức phi thư chính là hy vọng cuối cùng của hắn.
Còn việc thiên hạ phân tranh sẽ xảy ra kết quả gì… tất cả đều phải phó thác cho ý trời.
Vu Chính Hải đã chết hai lần, đại nạn thọ mệnh sắp đến. Nếu Lưu Thương thật sự là tộc Vô Khải thì làm sao Vu Chính Hải đủ khả năng đấu với hắn?
“Sư phụ, tên cẩu hoàng đế kia ngay trước khi cuộc chiến bắt đầu đã triệu tập hai mươi vị trưởng lão của Thiên Hành Thư Viện và Bắc Đẩu Thư Viện… Hiện nay bát đại thống lĩnh còn một người sống, trong Thần Đô có rất nhiều cao thủ ẩn tàng đang ngồi chờ ngư ông đắc lợi! Sau trận chiến này, đại sư huynh sẽ trở thành thịt cá mặc người xâu xé!” Đoan Mộc Sinh khổ sở nói.
Lục Châu vuốt râu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trầm mặc một lúc, hắn lắc đầu nói: “Thôi vậy! Nghiệt đồ bất hiếu chẳng bao giờ khiến lão phu bớt lo! Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người trong Ma Thiên Các tập hợp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận