Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1894: Tìm sư phụ

Đoạn quá khứ này của Ngu Thượng Nhung vẫn được đám người Ma Thiên Các xem là truyền kỳ.
“Chính vì Văn Hương Cốc an toàn nên ta mới yên tâm đi ra ngoài cùng huynh.”
“Việc này…”
“Đại sư huynh, có phải huynh sợ ta đi cùng thì huynh mất cơ hội thể hiện không?”
Vu Chính Hải biến sắc nói: “Vậy thì cùng đi!”
Hai người rời khỏi Văn Hương Cốc, những người khác thì tiếp tục ở lại tu luyện.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung sóng vai phi hành đến tây đô Lạc Dương. Người dân tây đô trông rất bình ổn, tựa như không hề xảy ra đại chiến gì.
“Theo lời lão tứ nói thì sư phụ giao thủ với cao thủ Thái Hư ở thành bắc, vậy bây giờ ngài đang ở đâu đây?” Vu Chính Hải lẩm bẩm.
“Hỏi thử sẽ biết.”
Ngu Thượng Nhung đi vào trong dịch trạm. Vu Chính Hải đành theo sau.
Trong dịch trạm, một tu hành giả phàn nàn nói: “Hầy, từ lúc tu hành giả kim liên giới đến đây, chúng ta đều không được sống yên ổn.”
“Thần minh hàng lâm, chúng ta còn có thể làm gì? Dù sao cuộc chiến này cũng không ảnh hưởng đến phàm nhân chúng ta.”
Đám tu hành giả vừa thấy hai toà pháp thân Chí Tôn đều dứt khoát nhận mình là phàm nhân. Chỉ có đạt tới cảnh giới đó mới xứng đáng được gọi là thần.
Nghe nói hai vị thần minh này đánh từ Đại Hàn đến bí ẩn chi địa, kéo tới Đôn Tang rồi đánh nát Thiên Khải Chi Trụ ở đó. Không rõ chuyện này là thật hay giả?”
“Thiên Khải Chi Trụ bên Đôn Tang bình thường chẳng có ai dám đến gần, trong đó có một tên đại thánh nhân biến thái thủ hộ, giờ thì hay rồi, càng không ai dám đặt chân vào.”
“Luôn có kẻ to gan mà.”
Ngu Thượng Nhung quen tay hay việc đi tới một chiếc bàn dài, ngồi xuống hỏi: “Vừa rồi huynh đài nói thật chứ?”
Người kia nhìn Ngu Thượng Nhung rồi đáp: “Thật đấy.”
“Hai đại pháp thân kia trông như thế nào?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Huynh đệ, thật là đáng tiếc cho những ai không được nhìn thấy cảnh tượng đó. Chậc chậc…” Người kia bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Một toà pháp thân có màu xanh lam… Đừng kinh ngạc, chúng ta cũng chưa từng thấy màu sắc này, mà đây cũng là lần đầu tiên chúng ta được thấy Vạn Lưu Chí Tôn. Toà pháp thân còn lại màu đen, hẳn là đến từ hắc liên. Hai toà pháp thân đều có đẳng cấp Chí Tôn, nhưng do cao ngất vào trong mây nên không thể đoán được là đại Chí Tôn hay tiểu Chí Tôn…”
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Vu Chính Hải đi tới hỏi: “Ngươi xác định bọn hắn đến Đôn Tang?”
“Chiến đấu cấp bậc đó chỉ có thể đến bí ẩn chi địa thôi. Phải hay không thì ta không tận mắt thấy, nhưng các ngươi có thể tự mình đến xem, chắc chắn vết tích để lại vô cùng khốc liệt, đám cung điện ở thành bắc đều bị san thành bình địa.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau.
Tu hành giả kia lại nói: “Nhưng mà… ta khuyên các ngươi đừng có ở không rồi đi tìm kích thích. Bên Đôn Tang có một đại thánh nhân biến thái lắm.”
“Biến thái?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Người này rất thích khuyên người khác rời đi, nếu không đi là hắn kéo vào trong viện nói chuyện đạo lý nhân sinh nửa ngày. Sau đó còn không đi thì sẽ bị hắn giết chết rồi chôn trong sân, ngươi nói hắn có phải là đồ biến thái hay không?”
Vu Chính Hải nhún vai. “Dù sao không phải là tổ tông ta, ngươi nói gì cũng được.”
“Hả?” Người kia sửng sốt, chẳng hiểu gì.
Ngu Thượng Nhung đứng dậy, ôm quyền nói: “Cáo từ.”
Hai người rời khỏi dịch trạm, bay về phía phù văn thông đạo.
Vu Chính Hải nói: “Phải đến bí ẩn chi địa thật sao?”
“Không còn cách nào khác.”
“Được.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trở về Ma Thiên Các, rồi từ Ma Thiên Các sử dụng phù văn thông đạo đi tới Đôn Tang.
Khi đi trong thông đạo, hai người cảm thấy xóc nảy như thể thông đạo muốn sập đến nơi. Cũng may hai sư huynh đệ vẫn an toàn đến được Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn thê thảm trước mặt, Vu Chính Hải cau mày nói: “Xem ra chiến đấu vô cùng khốc liệt.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Nếu không nhờ Triệu cô nương cường hoá phù văn thông đạo, chỉ sợ chúng ta không thể tới được đây.”
“Tìm cơ hội nhờ nàng chữa trị lần nữa mới được.” Vu Chính Hải lẩm bẩm.
Hai người đạp không bay lên, phi hành về phía Thiên Khải Chi Trụ.
“Đại sư huynh…” Ngu Thượng Nhung đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía nơi đã từng là Thiên Khải Chi Trụ.
Vu Chính Hải cũng chấn kinh vô cùng. “Thiên Khải Chi Trụ sập thật sao?”
Bọn hắn đều là người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, biết rõ những cây trụ này vững chắc đến cỡ nào. Vu Chính Hải nhẹ giọng thì thào: “Chí Tôn đáng sợ hơn ta nghĩ rất nhiều.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Ta rất tò mò, nếu sư phụ người đã là Chí Tôn thì vì sao còn phải trốn tránh ở Văn Hương Cốc?”
Vu Chính Hải nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Có khi… người thích chơi trò giống Khương Văn Hư.”
Hai người bay hai vòng quanh phế tích Thiên Khải Chi Trụ, cẩn thận quan sát. Vu Chính Hải đột nhiên nói: “Hỏng, như vậy chẳng phải Đoan Mộc đại thánh nhân đã…”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, e là ông ta khó trốn khỏi kiếp nạn này.”
Vu Chính Hải thở dài nói: “Hầy, tam sư đệ số khổ, thật vất vả mới tìm được người nhà vậy mà…”
“Chuyện này chúng ta tạm thời đừng nói với tam sư đệ, kẻo hắn đau lòng.” Ngu Thượng Nhung đề nghị.
Vu Chính Hải gật đầu.
Hai người tìm mãi cũng không thấy bóng dáng sư phụ đâu, chỉ thấy một khe nứt vực sâu khổng lồ bèn bay lại gần quan sát.
Nhìn vực sâu lấp lánh tinh quang như vũ trụ tinh hà, Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Đây là do chiến đấu tạo thành?”
“Hẳn là vậy.”
Vu Chính Hải thở dài: “Nếu thật là như thế, vậy sư phụ người đúng là diễn viên giỏi…”
“Có thực lực mới có tự tin. Sư phụ lão nhân gia người xưa nay tự tin bằng trời, có lẽ đã là Chí Tôn từ lâu.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Việc cấp bách bây giờ là tìm được tung tích sư phụ.”
Ngu Thượng Nhung nhìn quanh rồi thở dài nói: “Bí ẩn chi địa lớn như vậy, nếu sư phụ không chịu trở về thì chúng ta phải đi đâu mới tìm được người đây?” Thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.
“Sư phụ không có lý nào lại không trở về, có lẽ người gặp phải cường địch nên bị thương, ngại mất mặt nên muốn tìm một chỗ khôi phục thương thế rồi mới quay lại.” Vu Chính Hải suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận